Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 8:
Hàm Tâm
19/08/2024
Kiều Ngọc Lan cũng có chút đuối lý, ngượng ngùng nói: "Chị thấy đã có người giúp em rồi, nhất thời cũng không có chỗ cho chị xen vào."
Vẻ mặt Kiều Trân Trân lãnh đạm: "Vậy ngày mai chị có thể giúp tôi làm việc nhỉ, miễn cho đại đội trưởng cứ liên tục phê bình tôi."
Vẻ mặt Kiều Ngọc Lan cứng đờ, chị ta cũng chỉ muốn làm người tốt bằng miệng thôi, chứ phải làm việc thay cho người khác thì chị ta lại không muốn.
"Ngày mai chị cũng phải kiếm công điểm, nếu không..." Kiều Ngọc Lan giả vờ xuống giường: “Chị đến phòng bếp đun nước nóng giúp em nhé? Nước nóng còn đủ không?"
Kiều Ngọc Lan bắt đầu chậm rì rì mà mặc quần áo vào, chờ Kiều Trân Trân lên tiếng từ chối.
Rốt cuộc thì trước đây, mỗi khi chị đề cập đến việc muốn giúp đỡ Kiều Trân Trân, Kiều Trân Trân đều sẽ nổi trận lôi đình, nói chị ta chỉ giỏi làm bộ làm tịch.
Thế nhưng, lần này Kiều Trân Trân không những không nổi giận mà còn nhanh chóng gật đầu.
"Được thôi, cũng vừa lúc tôi đang muốn tắm một cái." Kiều Trân Trân không chút khách sáo mà nói: "Ban đêm lạnh lắm, chị nhớ đun cho được mấy mấy nồi nước nóng, nếu không thì sẽ không đủ cho tôi dùng."
Kiều Ngọc Lan bị hành vi khác thường của Kiều Trân Trân làm cho choáng váng.
Tối lửa tắt đèn thế này, ai lại muốn đi đun nước tắm cho người khác cơ chứ? Lại còn đòi đến mấy nồi nữa!
Nhưng cũng đã nói đến mức này rồi, lại còn trước sự chứng kiến của đầy đủ mọi người ở đây nữa, chị ta chỉ có thể làm cái người tốt này đến cùng thôi.
Kiều Ngọc Lan hậm hực đi đến phòng bếp, mà Kiều Trân Trân thì lại lần nữa giơ gương lên soi – cứ như là không hề có chuyện gì xảy ra cả.
*
Tống Quế Hoa và Đinh Tiểu Hà bắt đầu bôi thuốc cho Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân ban đầu nghĩ rằng bôi thuốc sẽ rất đau, nhưng cô không ngờ rằng loại thuốc mỡ mà bác sĩ chân đất trong thôn đưa cho mình lại khá dễ dùng, khi bôi lên mặt thì cảm thấy hơi man mát, mùi cũng không hề khó chịu.
Bởi vì không đau đớn như trong tưởng tượng nên tâm trạng căng thẳng của Kiều Trân Trân cũng đã dịu đi phần nào. Lúc này, cô mới nhớ ra là Tống Quế Hoa đã bỏ lỡ bữa tối vì bận đưa cô đến phòng khám.
Ngoại trừ nguyên thân ra thì những thanh niên trí thức khác đều thay phiên nhau xuống bếp để giải quyết vấn đề cơm nước.
Đương nhiên, đồ ăn cũng không được tốt cho lắm, hầu như đều là cơm cao lương ăn kèm dưa muối, hoặc là các loại bánh bao hấp bằng bột mì thô.
Lúc vừa xuống nông thôn, nguyên thân cũng cùng kết nhóm với mọi người đó chứ, nhưng không quá hai ngày, cô ấy đã không thể chịu nổi cuộc sống vất vả kham khổ này được nữa, quyết định tự mình ăn riếng.
Mọi người đều cảm thấy cô là người khó gần, còn thích trở nên khác biệt nữa chứ, thế nên mối quan hệ giữa hai bên cũng dần dần trở nên xa cách.
Kiều Trân Trân đặt gương xuống, từ trong túi quần móc ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Tống Quế Hoa: "Chị Quế Hoa, hai người chúng ta đều chưa ăn tối, trong rương của em có trứng và bột mì Phú Cường đấy, chị nổi lửa nấu hai bát mì đi.”
Trứng và bột mì Phú Cường đều là đồ tốt cả, Tống Quế Hoa không muốn chiếm lợi của cô nên đã từ chối: “Chị tùy tiện kiếm gì bỏ bụng là được, đồ tốt như vậy, em cất lại mà ăn đi.”
Kiều Trân Trân: "Hôm nay chị giúp em nhiều như vậy, mời chị một bát mì thì đã là gì cơ chứ? Nếu chị từ chối, sau này em cũng không dám làm phiền chị nữa, Huống hồ… Em cũng muốn mượn cơ hội này mà nếm thử tay nghề nấu nướng của chị mà, chị làm giúp em đi mà~"
Kiều Trân Trân ôm lấy cánh tay của Tống Quế Hoa mà lắc nhẹ. Cái điệu làm nũng này của cô ấy hả, xưa nay đều xử đẹp hết già trẻ gái trai đó nhé.
Tống Quế Hoa thấy bộ dạng như một con mèo nhỏ tham ăn này của cô thì thực sự không thể nói ra lời từ chối được.
Mọi người trong phòng cũng đều chưa ngủ, vẫn luôn nghiêng tai nghe ngóng, biết Kiều Trân Trân định đãi Tống Quế Hoa ăn mì trứng, bọn họ hâm mộ đến nuốt nước miếng luôn.
Vẻ mặt Kiều Trân Trân lãnh đạm: "Vậy ngày mai chị có thể giúp tôi làm việc nhỉ, miễn cho đại đội trưởng cứ liên tục phê bình tôi."
Vẻ mặt Kiều Ngọc Lan cứng đờ, chị ta cũng chỉ muốn làm người tốt bằng miệng thôi, chứ phải làm việc thay cho người khác thì chị ta lại không muốn.
"Ngày mai chị cũng phải kiếm công điểm, nếu không..." Kiều Ngọc Lan giả vờ xuống giường: “Chị đến phòng bếp đun nước nóng giúp em nhé? Nước nóng còn đủ không?"
Kiều Ngọc Lan bắt đầu chậm rì rì mà mặc quần áo vào, chờ Kiều Trân Trân lên tiếng từ chối.
Rốt cuộc thì trước đây, mỗi khi chị đề cập đến việc muốn giúp đỡ Kiều Trân Trân, Kiều Trân Trân đều sẽ nổi trận lôi đình, nói chị ta chỉ giỏi làm bộ làm tịch.
Thế nhưng, lần này Kiều Trân Trân không những không nổi giận mà còn nhanh chóng gật đầu.
"Được thôi, cũng vừa lúc tôi đang muốn tắm một cái." Kiều Trân Trân không chút khách sáo mà nói: "Ban đêm lạnh lắm, chị nhớ đun cho được mấy mấy nồi nước nóng, nếu không thì sẽ không đủ cho tôi dùng."
Kiều Ngọc Lan bị hành vi khác thường của Kiều Trân Trân làm cho choáng váng.
Tối lửa tắt đèn thế này, ai lại muốn đi đun nước tắm cho người khác cơ chứ? Lại còn đòi đến mấy nồi nữa!
Nhưng cũng đã nói đến mức này rồi, lại còn trước sự chứng kiến của đầy đủ mọi người ở đây nữa, chị ta chỉ có thể làm cái người tốt này đến cùng thôi.
Kiều Ngọc Lan hậm hực đi đến phòng bếp, mà Kiều Trân Trân thì lại lần nữa giơ gương lên soi – cứ như là không hề có chuyện gì xảy ra cả.
*
Tống Quế Hoa và Đinh Tiểu Hà bắt đầu bôi thuốc cho Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân ban đầu nghĩ rằng bôi thuốc sẽ rất đau, nhưng cô không ngờ rằng loại thuốc mỡ mà bác sĩ chân đất trong thôn đưa cho mình lại khá dễ dùng, khi bôi lên mặt thì cảm thấy hơi man mát, mùi cũng không hề khó chịu.
Bởi vì không đau đớn như trong tưởng tượng nên tâm trạng căng thẳng của Kiều Trân Trân cũng đã dịu đi phần nào. Lúc này, cô mới nhớ ra là Tống Quế Hoa đã bỏ lỡ bữa tối vì bận đưa cô đến phòng khám.
Ngoại trừ nguyên thân ra thì những thanh niên trí thức khác đều thay phiên nhau xuống bếp để giải quyết vấn đề cơm nước.
Đương nhiên, đồ ăn cũng không được tốt cho lắm, hầu như đều là cơm cao lương ăn kèm dưa muối, hoặc là các loại bánh bao hấp bằng bột mì thô.
Lúc vừa xuống nông thôn, nguyên thân cũng cùng kết nhóm với mọi người đó chứ, nhưng không quá hai ngày, cô ấy đã không thể chịu nổi cuộc sống vất vả kham khổ này được nữa, quyết định tự mình ăn riếng.
Mọi người đều cảm thấy cô là người khó gần, còn thích trở nên khác biệt nữa chứ, thế nên mối quan hệ giữa hai bên cũng dần dần trở nên xa cách.
Kiều Trân Trân đặt gương xuống, từ trong túi quần móc ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Tống Quế Hoa: "Chị Quế Hoa, hai người chúng ta đều chưa ăn tối, trong rương của em có trứng và bột mì Phú Cường đấy, chị nổi lửa nấu hai bát mì đi.”
Trứng và bột mì Phú Cường đều là đồ tốt cả, Tống Quế Hoa không muốn chiếm lợi của cô nên đã từ chối: “Chị tùy tiện kiếm gì bỏ bụng là được, đồ tốt như vậy, em cất lại mà ăn đi.”
Kiều Trân Trân: "Hôm nay chị giúp em nhiều như vậy, mời chị một bát mì thì đã là gì cơ chứ? Nếu chị từ chối, sau này em cũng không dám làm phiền chị nữa, Huống hồ… Em cũng muốn mượn cơ hội này mà nếm thử tay nghề nấu nướng của chị mà, chị làm giúp em đi mà~"
Kiều Trân Trân ôm lấy cánh tay của Tống Quế Hoa mà lắc nhẹ. Cái điệu làm nũng này của cô ấy hả, xưa nay đều xử đẹp hết già trẻ gái trai đó nhé.
Tống Quế Hoa thấy bộ dạng như một con mèo nhỏ tham ăn này của cô thì thực sự không thể nói ra lời từ chối được.
Mọi người trong phòng cũng đều chưa ngủ, vẫn luôn nghiêng tai nghe ngóng, biết Kiều Trân Trân định đãi Tống Quế Hoa ăn mì trứng, bọn họ hâm mộ đến nuốt nước miếng luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.