Thập Niên 70: Tiểu Trù Nương Ở Tiệm Cơm Quốc Doanh
Chương 1:
Tào Gia Đại Tiểu Tỷ
07/06/2024
“Mẹ, nhà máy của mẹ có phát hành phiếu vải không? Đưa phiếu cho con đi! Mẹ xem, con cũng là một cô gái 17, 18 tuổi rồi mà ngày nào cũng phải mặc lại quần áo của mẹ, nó vừa to vừa xấu. Mẹ cho con phiếu đi, để con đi mua một mảnh vải, xong may cho mình một bộ quần áo mới. Nếu con ăn mặc đẹp thì mẹ cũng rất có mặt mũi phải không?”
“Mày ăn mặc đẹp mà tao có mặt mũi? Tao có mặt mũi ở chỗ nào? Tao nói cho mày này Nhị Nha, phiếu vải này là để dành cho em trai mày may một bộ quần áo thật đẹp, em trai mày mặc một bộ quần áo thật đẹp mới là có mặt mũi.
Thật sự rất ồn ào…
Liêu Thanh Hoan cau mày lại, chỉ cảm thấy bên tai mình như ù đi. Giọng nói người phụ nữ rất lớn, lại tranh cãi không ngừng. Cô lật người lại, ván giường lập tức phát ra tiếng cọt kẹt lớn, cả chiếc giường rung chuyển như sắp sập.
“Hả?” Cô đột nhiên mở mắt ra, bị đánh thức bởi cảm giác chiếc giường sắp sập.
Chỉ nhìn một cái, cô đã nhận thấy có điều gì đó không ổn. Ở nơi này có mấy tờ báo cũ dán trên tường, những chỗ không dán báo đã lộ rõ những vết mốc xanh chỉ xuất hiện khi bị mưa làm ướt. Trên đỉnh đầu cô có treo một cây dây điện, bên trong có một bóng đèn màu đen xám.
Lúc này, giọng nữ mà cô cho là ồn ào lại tăng âm lượng, kèm theo tiếng gõ cửa dữ dội.
"Con heo chết phì kia, mày không muốn đi làm sao? Sao lại dậy muộn thế? Nếu tiền nộp tháng này ít, mày cẩn thận tao cho mày cút ra khỏi cái nhà này."
Con heo chết phì? Ai?
Mày Liêu Thanh Hoan lại càng nhăn lại sâu hơn, không đợi cô suy nghĩ kỹ, một đoạn ký ức không thuộc về cô lập tức ùa vào trong đầu cô.
“Tê…”
“Đoạn ký ức đó như có người dùng tay bóp mạnh và ấn nó vào đầu cô, vừa sưng tấy lại vừa đau đớn, nó khiến cô khó chịu đến mức ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc sau, Liêu Thanh Hoan ôm đầu đổ mồ hôi đầm đìa mới thở phào nhẹ nhõm. Cô giơ tay lên, nhìn bàn tay mập mạp thô ráp trước mặt, trong mắt hiện lên một vẻ kỳ quái.
Có lẽ cô đã hiểu được tình hình hiện tại, thân thể đó không phải của cô mà là của một cô gái khác cũng tên là Liêu Thanh Hoan. Về phần cô gái này, cô ấy có lẽ đã không còn nữa, ký ức cuối cùng của nguyên chủ chính là cơn đau đột ngột đến vào nửa đêm khi cô ấy đang ngủ, bản thân cô có thể cảm nhận được cái cảm giác cận kề cái chết của nguyên chủ.
Mà thời gian hiện tại của cô thế mà lại ở 40 năm sau.
Lúc ấy, Hải Thành tuyên bố sơ tán hàng loạt, mọi người đều bận rộn trốn khỏi Hải Thành, tuy không muốn rời khỏi tiệm cơm của tổ tiên nhưng mạng sống của họ càng quan trọng hơn. Khi đó chiến tranh dần lan rộng, không nơi nào trong nước được an toàn, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo đám đông mua vé tàu để ra nước ngoài.
Mà quả thực cô đúng là rất may mắn, mua được một vé tàu đi đến Đức với số tiền lớn. Vì hơi say sóng nên cô đã nghĩ đến việc nấu canh để giảm say sóng, chẳng ngờ được vừa nheo mắt lại đã thấy mình trong cơ thể này.
"Con heo chết phì kia, mày chết dẫm ở đâu rồi? Mày cút ra đây cho tao. Tao đói lắm rồi, cút ra làm cơm sáng cho tao nhanh lên! Để tao đói thì cẩn thận tao mách mẹ, sau này mày đừng hòng ăn được một miếng lương thực của nhà này.”
Liêu Khả Tâm cực kỳ không kiên nhẫn mà gõ cửa, mẹ không chịu đưa phiếu vải cho cô ta, nói muốn để lại cho em trai cô ta may quần áo. Chuyện này khiến cô ta cực kỳ khó chịu, nhưng tuyệt nhiên không thể trút giận lên mẹ mình mà chỉ có thể trút giận lên người chị rẻ tiền này của mình.
Nghĩ đến con heo chết phì kia còn đang ngủ trong phòng, cô ta liền tức sôi máu. Đúng là con heo, chỉ biết ăn với ngủ.
Nghĩ đến đây, cô ta gõ cửa mạnh hơn, chỉ là khi gõ lần nữa, cửa đột nhiên mở ra.
"Sao vậy? Sao mãi không mở cửa? Có phải trộm ăn cái gì ở trong đấy rồi không?”
Liêu Khả Tâm không thèm nhìn Liêu Thanh Hoan, đang định bước chân vào, chắc chắn cái con mập chết tiệt này dấu đồ ăn vặt ở trong phòng. Giỏi lắm, để cô ta đi mách mẹ, lá gan lớn thế cơ đấy, thế mà dám dấu đồ ăn.
Tuy nhiên, cô ta không thể đi vào vì Liêu Thanh Hoan đang chặn cửa đến không còn kẽ hở.
“Bộ không có tay hả? Thích ăn gì thì tự làm đi. Đây là phòng tôi, cút sang một bên đi!”
Liêu Thanh Hoan giơ tay đẩy cô em gái ra sau, đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Mày ăn mặc đẹp mà tao có mặt mũi? Tao có mặt mũi ở chỗ nào? Tao nói cho mày này Nhị Nha, phiếu vải này là để dành cho em trai mày may một bộ quần áo thật đẹp, em trai mày mặc một bộ quần áo thật đẹp mới là có mặt mũi.
Thật sự rất ồn ào…
Liêu Thanh Hoan cau mày lại, chỉ cảm thấy bên tai mình như ù đi. Giọng nói người phụ nữ rất lớn, lại tranh cãi không ngừng. Cô lật người lại, ván giường lập tức phát ra tiếng cọt kẹt lớn, cả chiếc giường rung chuyển như sắp sập.
“Hả?” Cô đột nhiên mở mắt ra, bị đánh thức bởi cảm giác chiếc giường sắp sập.
Chỉ nhìn một cái, cô đã nhận thấy có điều gì đó không ổn. Ở nơi này có mấy tờ báo cũ dán trên tường, những chỗ không dán báo đã lộ rõ những vết mốc xanh chỉ xuất hiện khi bị mưa làm ướt. Trên đỉnh đầu cô có treo một cây dây điện, bên trong có một bóng đèn màu đen xám.
Lúc này, giọng nữ mà cô cho là ồn ào lại tăng âm lượng, kèm theo tiếng gõ cửa dữ dội.
"Con heo chết phì kia, mày không muốn đi làm sao? Sao lại dậy muộn thế? Nếu tiền nộp tháng này ít, mày cẩn thận tao cho mày cút ra khỏi cái nhà này."
Con heo chết phì? Ai?
Mày Liêu Thanh Hoan lại càng nhăn lại sâu hơn, không đợi cô suy nghĩ kỹ, một đoạn ký ức không thuộc về cô lập tức ùa vào trong đầu cô.
“Tê…”
“Đoạn ký ức đó như có người dùng tay bóp mạnh và ấn nó vào đầu cô, vừa sưng tấy lại vừa đau đớn, nó khiến cô khó chịu đến mức ôm đầu, nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc sau, Liêu Thanh Hoan ôm đầu đổ mồ hôi đầm đìa mới thở phào nhẹ nhõm. Cô giơ tay lên, nhìn bàn tay mập mạp thô ráp trước mặt, trong mắt hiện lên một vẻ kỳ quái.
Có lẽ cô đã hiểu được tình hình hiện tại, thân thể đó không phải của cô mà là của một cô gái khác cũng tên là Liêu Thanh Hoan. Về phần cô gái này, cô ấy có lẽ đã không còn nữa, ký ức cuối cùng của nguyên chủ chính là cơn đau đột ngột đến vào nửa đêm khi cô ấy đang ngủ, bản thân cô có thể cảm nhận được cái cảm giác cận kề cái chết của nguyên chủ.
Mà thời gian hiện tại của cô thế mà lại ở 40 năm sau.
Lúc ấy, Hải Thành tuyên bố sơ tán hàng loạt, mọi người đều bận rộn trốn khỏi Hải Thành, tuy không muốn rời khỏi tiệm cơm của tổ tiên nhưng mạng sống của họ càng quan trọng hơn. Khi đó chiến tranh dần lan rộng, không nơi nào trong nước được an toàn, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo đám đông mua vé tàu để ra nước ngoài.
Mà quả thực cô đúng là rất may mắn, mua được một vé tàu đi đến Đức với số tiền lớn. Vì hơi say sóng nên cô đã nghĩ đến việc nấu canh để giảm say sóng, chẳng ngờ được vừa nheo mắt lại đã thấy mình trong cơ thể này.
"Con heo chết phì kia, mày chết dẫm ở đâu rồi? Mày cút ra đây cho tao. Tao đói lắm rồi, cút ra làm cơm sáng cho tao nhanh lên! Để tao đói thì cẩn thận tao mách mẹ, sau này mày đừng hòng ăn được một miếng lương thực của nhà này.”
Liêu Khả Tâm cực kỳ không kiên nhẫn mà gõ cửa, mẹ không chịu đưa phiếu vải cho cô ta, nói muốn để lại cho em trai cô ta may quần áo. Chuyện này khiến cô ta cực kỳ khó chịu, nhưng tuyệt nhiên không thể trút giận lên mẹ mình mà chỉ có thể trút giận lên người chị rẻ tiền này của mình.
Nghĩ đến con heo chết phì kia còn đang ngủ trong phòng, cô ta liền tức sôi máu. Đúng là con heo, chỉ biết ăn với ngủ.
Nghĩ đến đây, cô ta gõ cửa mạnh hơn, chỉ là khi gõ lần nữa, cửa đột nhiên mở ra.
"Sao vậy? Sao mãi không mở cửa? Có phải trộm ăn cái gì ở trong đấy rồi không?”
Liêu Khả Tâm không thèm nhìn Liêu Thanh Hoan, đang định bước chân vào, chắc chắn cái con mập chết tiệt này dấu đồ ăn vặt ở trong phòng. Giỏi lắm, để cô ta đi mách mẹ, lá gan lớn thế cơ đấy, thế mà dám dấu đồ ăn.
Tuy nhiên, cô ta không thể đi vào vì Liêu Thanh Hoan đang chặn cửa đến không còn kẽ hở.
“Bộ không có tay hả? Thích ăn gì thì tự làm đi. Đây là phòng tôi, cút sang một bên đi!”
Liêu Thanh Hoan giơ tay đẩy cô em gái ra sau, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.