Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 2: Vợ Nam Xứng 2
Hồng Cần Tô Tửu
20/07/2022
Và trong quá trình sáng dựng sự nghiệp, nam xứng đã phải lòng Lâm Hạnh thông minh giỏi giang, cuối cùng vì yêu không đạt được mà bôi đen Lâm Hạnh, đầu cơ trục lợi trong sự nghiệp, lâm vào con đường phạm tội.
Kết truyện chính là nữ chính Lâm Hạnh đại nghĩa diệt thân, bảo nam chính tìm ngườibắt nam xứng, sau đó nữ chính và nam chính sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau.
Sau khi biết được mình xuyên sách, vốn dĩ Khổng Yên định khiêm tốn làm người, tránh xa nữ chính và nam xứng, nhưng mà hết cách, cuộc sống quả thực quá khắc nghiệt.
Khổng Yên trong sách xuống quê ngày thứ hai là bị trúng nắng, cô cũng tỉnh lại vào lúc đó.
Mỗi sáng chưa đến năm giờ đã có người đến gọi đi làm việc, đối xử với phụ nữ như đàn ông, đối xử với đàn ông như vật nuôi, làm việc cả ngày, toàn thân toàn là mồ hôi, còn thường xuyên không tắm rửa được, chứ đừng nói đến mỗi ngày phải để bụng trống.
Không dễ gì mới vượt qua được mùa hè, ai ngờ mùa đông càng thảm hơn, tháng 11 ở miền Bắc đã có tuyết rơi rồi, mỗi tối đều lạnh cóng đến nỗi không ngủ được, tay chân đều có một lớp da nứt nẻ, ngứa ngáy cực kì mà vẫn không dám gãi.
Vừa nghĩ đến năm nay mới năm 1972, còn năm năm nữa mới khôi phục kỳ thi đại học, cả người cô đã cảm thấy không ổn.
Vì thế, sau nhiều lần đấu tranh, Khổng Yên, người tự nhận mình luôn có chút khí phách, vì để không bị đói, không phải chịu cái lạnh cóng của mùa đông, mà chạy đến trước mặt mẹ của nam xứng trong sách, cũng chính là vợ của đại đội trưởng để ứng cử, muốn làm vợ con trai bà ta.
Cho nên mới có tình cảnh như bây giờ.
Mơ mơ hồ hồ rồi lại ngủ tiếp, cũng không biết qua bao lâu, lúc Khổng Yên tỉnh dậy thì nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên khung cửa sổ dán giấy, tim đập loạn một nhịp, cô vội vàng ngồi dậy và mặc quần áo vào.
Khoác lên người chiếc áo khoác đệm bông hoa màu đỏ lớn, bên dưới là chiếc quần dài màu đen có đệm bông, đầu tóc đã bốn ngày không được gội sạch, cô tùy tiện buộc thành một búi tóc.
Cô xuống giường mang giày vào, lấy ghèn mắt ra, rồi bưng cái chậu ra ngoài.
Ai có thể ngờ được, cô của ba tháng trước vẫn còn là hoa khôi của đại học C, bây giờ lại lôi thôi đến mức như thế này.
Khổng Yên thở dài một hơi, sau đó làm bộ làm tịch chống eo đi xuống phòng bếp.
Căn bếp ở ngay đối diện, ống khói nghi ngút khói trắng, vào trong thì thấy cái bếp lấm lem kiểu cũ, người đang nấu đồ ăn là một phụ nữ trạc ba mươi, vóc dáng cao lớn, mặt to mắt nhỏ, búi tóc to phía sau, trên người cô ta mặc một chiếc áo khoác màu xám, đây là chị dâu cả hiện tại của cô, Tào Thị.
Ngồi dưới canh lửa là một người phụ nữ trạc tuổi 40, 50, mặt gầy dài và hơi vàng, có vết chân chim, cắt tóc ngắn ngang tai, nhưng trông tinh thần phơi phới, đây là mẹ chồng của cô.
Thấy Khổng Yên đi lại, mẹ Tống vốn dĩ có chút bất mãn, thấy cô chống eo đi lại với biểu cảm khó chịu thì ánh mắt bà ta liền sáng lên, lập tức vỗ tay đứng dậy.
Bà ta nhiệt tình nói: “Con bé này cũng thật tình, sao lại dậy sớm như thế chứ, không ngủ thêm một lúc nữa, nếu đã dậy rồi thì con đi đánh răng rửa mặt trước đi, đợi lát nữa mấy người đàn ông sẽ về ngay.”
Khổng Yên gật đầu với dáng vẻ ngoan ngoãn, cô nói: “Con biết rồi mẹ.”
Đã diễn thì phải diễn cho đến cùng, cô có chút ấm ức cúi đầu xuống, lẩm bẩm: “Con đã nói là phải dậy sớm, Thanh Phong anh ấy……”
Mẹ Tống vừa nghe thấy thế thì cười híp mắt, vội vàng vỗ vỗ tay cô, dỗ dành: “Đứa trẻ này vừa thành hôn không hiểu chuyện, con thông cảm cho nó, lần sau mẹ nói với nó. Đợi lát nữa luộc cái trứng gà cho con, tẩm bổ cơ thể.”
Khổng Yên vừa nghe thấy thế thì mắt sáng lên, thấy mục đích đã đạt được, cô vội vàng hiểu chuyện nói: “Cảm ơn mẹ, vậy con đi rửa mặt đây.”
Cô quay người cầm cái chậu đi lấy nước nóng.
Tào Thị đang cầm xẻng cơm bên cạnh, thấy vậy thì không kìm được bĩu môi, cô ta cứ cảm thấy đứa em dâu được cưới về này không được thành thật.
Khổng Yên vừa rửa mặt xong thì ngoài cửa truyền đến âm thanh, chắc là cha chồng với Tống Thanh Phong về rồi.
Quả nhiên, từ trong cửa nhìn ra thì thấy hai người đầy mồ hôi, sải bước đi thẳng vào phòng khách.
Kết truyện chính là nữ chính Lâm Hạnh đại nghĩa diệt thân, bảo nam chính tìm ngườibắt nam xứng, sau đó nữ chính và nam chính sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau.
Sau khi biết được mình xuyên sách, vốn dĩ Khổng Yên định khiêm tốn làm người, tránh xa nữ chính và nam xứng, nhưng mà hết cách, cuộc sống quả thực quá khắc nghiệt.
Khổng Yên trong sách xuống quê ngày thứ hai là bị trúng nắng, cô cũng tỉnh lại vào lúc đó.
Mỗi sáng chưa đến năm giờ đã có người đến gọi đi làm việc, đối xử với phụ nữ như đàn ông, đối xử với đàn ông như vật nuôi, làm việc cả ngày, toàn thân toàn là mồ hôi, còn thường xuyên không tắm rửa được, chứ đừng nói đến mỗi ngày phải để bụng trống.
Không dễ gì mới vượt qua được mùa hè, ai ngờ mùa đông càng thảm hơn, tháng 11 ở miền Bắc đã có tuyết rơi rồi, mỗi tối đều lạnh cóng đến nỗi không ngủ được, tay chân đều có một lớp da nứt nẻ, ngứa ngáy cực kì mà vẫn không dám gãi.
Vừa nghĩ đến năm nay mới năm 1972, còn năm năm nữa mới khôi phục kỳ thi đại học, cả người cô đã cảm thấy không ổn.
Vì thế, sau nhiều lần đấu tranh, Khổng Yên, người tự nhận mình luôn có chút khí phách, vì để không bị đói, không phải chịu cái lạnh cóng của mùa đông, mà chạy đến trước mặt mẹ của nam xứng trong sách, cũng chính là vợ của đại đội trưởng để ứng cử, muốn làm vợ con trai bà ta.
Cho nên mới có tình cảnh như bây giờ.
Mơ mơ hồ hồ rồi lại ngủ tiếp, cũng không biết qua bao lâu, lúc Khổng Yên tỉnh dậy thì nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trên khung cửa sổ dán giấy, tim đập loạn một nhịp, cô vội vàng ngồi dậy và mặc quần áo vào.
Khoác lên người chiếc áo khoác đệm bông hoa màu đỏ lớn, bên dưới là chiếc quần dài màu đen có đệm bông, đầu tóc đã bốn ngày không được gội sạch, cô tùy tiện buộc thành một búi tóc.
Cô xuống giường mang giày vào, lấy ghèn mắt ra, rồi bưng cái chậu ra ngoài.
Ai có thể ngờ được, cô của ba tháng trước vẫn còn là hoa khôi của đại học C, bây giờ lại lôi thôi đến mức như thế này.
Khổng Yên thở dài một hơi, sau đó làm bộ làm tịch chống eo đi xuống phòng bếp.
Căn bếp ở ngay đối diện, ống khói nghi ngút khói trắng, vào trong thì thấy cái bếp lấm lem kiểu cũ, người đang nấu đồ ăn là một phụ nữ trạc ba mươi, vóc dáng cao lớn, mặt to mắt nhỏ, búi tóc to phía sau, trên người cô ta mặc một chiếc áo khoác màu xám, đây là chị dâu cả hiện tại của cô, Tào Thị.
Ngồi dưới canh lửa là một người phụ nữ trạc tuổi 40, 50, mặt gầy dài và hơi vàng, có vết chân chim, cắt tóc ngắn ngang tai, nhưng trông tinh thần phơi phới, đây là mẹ chồng của cô.
Thấy Khổng Yên đi lại, mẹ Tống vốn dĩ có chút bất mãn, thấy cô chống eo đi lại với biểu cảm khó chịu thì ánh mắt bà ta liền sáng lên, lập tức vỗ tay đứng dậy.
Bà ta nhiệt tình nói: “Con bé này cũng thật tình, sao lại dậy sớm như thế chứ, không ngủ thêm một lúc nữa, nếu đã dậy rồi thì con đi đánh răng rửa mặt trước đi, đợi lát nữa mấy người đàn ông sẽ về ngay.”
Khổng Yên gật đầu với dáng vẻ ngoan ngoãn, cô nói: “Con biết rồi mẹ.”
Đã diễn thì phải diễn cho đến cùng, cô có chút ấm ức cúi đầu xuống, lẩm bẩm: “Con đã nói là phải dậy sớm, Thanh Phong anh ấy……”
Mẹ Tống vừa nghe thấy thế thì cười híp mắt, vội vàng vỗ vỗ tay cô, dỗ dành: “Đứa trẻ này vừa thành hôn không hiểu chuyện, con thông cảm cho nó, lần sau mẹ nói với nó. Đợi lát nữa luộc cái trứng gà cho con, tẩm bổ cơ thể.”
Khổng Yên vừa nghe thấy thế thì mắt sáng lên, thấy mục đích đã đạt được, cô vội vàng hiểu chuyện nói: “Cảm ơn mẹ, vậy con đi rửa mặt đây.”
Cô quay người cầm cái chậu đi lấy nước nóng.
Tào Thị đang cầm xẻng cơm bên cạnh, thấy vậy thì không kìm được bĩu môi, cô ta cứ cảm thấy đứa em dâu được cưới về này không được thành thật.
Khổng Yên vừa rửa mặt xong thì ngoài cửa truyền đến âm thanh, chắc là cha chồng với Tống Thanh Phong về rồi.
Quả nhiên, từ trong cửa nhìn ra thì thấy hai người đầy mồ hôi, sải bước đi thẳng vào phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.