Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
Chương 38: Lập Uy 2
Hồng Cần Tô Tửu
14/07/2022
Quả thật là không để vào mắt, bởi vì câu đầu tiên cô nói chính là, "Nếu bác gái cả không nói, vậy cháu sẽ nói hai câu."
"Đầu tiên, cháu phải nói rõ một chút, tuy rằng cháu là một quả phụ, nhưng là một cô gái tốt trong sạch, không ăn trộm ăn cướp, cũng không làm chuyện thương thiên hại lý, lúc trước gả đến nhà họ Chung, đó là cưới hỏi đàng hoàng, bây giờ gả vào nhà họ Lận, cũng là cho lễ hỏi đi theo trình tự."
"Cháu trai bác cũng nói, trở về lập tức đăng ký kết hôn, hai chúng cháu là vợ chồng đàng hoàng, bác cứ một câu quả phụ, đủ loại khinh thường kỳ thị, giống như Đại Oa cưới cháu là hỏng hết tám kiếp, cháu cũng rất muốn hỏi bác gái cả một chút, quả phụ ăn gạo nhà bác à, hay là kém hơn người khác một bậc?"
"Vĩ nhân đều nói, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, quả phụ cũng là phụ nữ mà nhỉ, bác gái cả, đây là Trung Quốc thời đại mới, không phải cổ đại tam thê tứ thiếp, hiện tại đã giải phóng, mỗi người ngang hàng, không còn thịnh nam tôn nữ ti của cổ đại nữa, cũng không ăn những loại bã phong kiến như miếu thờ trinh tiết, tư tưởng giác ngộ của bác có hơi thấp đấy."
Nói tới đây, thanh âm đột nhiên lạnh xuống, ánh mắt quét trên người mọi người chung quanh một vòng, sau đó không chút để ý cong lên khóe miệng, "Về sau nếu ai lại lấy thân phận quả phụ của tôi để nói, tôi không ngại gán ghép danh hiệu ‘u ác tính phong kiến’ cho các người trước đâu, tự mình suy nghĩ đi."
Thốt ra lời này xong, sắc mặt của mọi người ở đây đều rất khó coi, có mấy người cũng không dám nhìn Chử Hi, vẻ mặt né tránh, tránh đi tầm mắt của cô, sợ bị cô nhìn chòng chọc.
Nếu như bị đội cái mũ ‘u ác tính phong kiến’, vậy quả thực không còn đường sống.
Sắc mặt của bác gái cả Lận lại khó coi đến cực điểm, lúc trắng lúc xanh, một là bị dọa sợ, hai là… tức giận, tức Chử Hi biết nói chuyện, mà bà ta còn không biết phản bác như thế nào.
"Cô hù dọa ai đó? Tôi lúc nào thì… Con nhóc này ,cô thật ác độc, Dương Quế Hoa, cô đi ra cho tôi, cô trốn ở trong phòng tính là thứ gì? Không phải mắng tôi không thương con, mắng tôi hút máu con sao? Cô có bản lĩnh đi ra nói chuyện…"
"Bác gái cả ——" Chử Hi chậm rãi mở miệng.
Vừa nghe thấy giọng nói của cô, thịt trên mặt bác gái cả Lận run lên.
"Bác gái cả đừng ồn ào đến mức mọi người đều biết, một câu thôi, nếu bác thật tình thương chồng cháu, cũng sẽ không lần nào cũng giẫm mẹ chồng cháu tự tạo tiếng tăm tốt cho mình."
Nói xong, tựa cười mà không cười nhìn bà ta một cái, giống như nhìn thấu người đó.
"Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bác luôn miệng nói chồng cháu là miếng thịt rơi từ trên người bác xuống, nhưng bác gấp gáp tuyên cáo với mọi người, nói mẹ chồng cháu không tốt, nói chồng cháu không tốt, để thanh danh cả nhà chúng cháu đều bốc mùi, rốt cuộc bác có ý gì? Bác còn muốn chồng cháu đối tốt với bác như thế nào? Quanh năm suốt tháng không ở nhà nhưng năm mới ăn tết quà cáp chưa từng ngưng lần nào, như vậy đã đủ rồi, ơn nuôi lớn hơn ơn sinh thành, làm người chớ quá tham lam."
"Cuối cùng nhắc nhở bác một lần, nhà họ Lận đã ở riêng, chồng cháu là đứa con cả của nhà Lận Lão Nhị, hiện tại đã kết hôn, cũng có gia đình nhỏ của mình, bác gái cả đi từ chỗ nào thì vẫn nên về chỗ đó đi, bác còn có ba đứa con hiếu thuận, làm gì luôn nhìn chằm chằm một nhà chúng cháu không tha vậy?"
Nói xong khẽ cười với người ta một tiếng, như là xem tên hề nhảy nhót vậy.
So với lời nói nói trúng tim đen, lực sát thương của tiếng cười này dường như còn lớn hơn, sự trào phúng trực tiếp xé mở một mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta.
Lời nói của bác gái cả Lận có dễ nghe đi nữa nhưng sự thật quả thật như Chử Hi nói, thanh danh của một nhà Lận Lão Nhị quá kém cỏi, nếu đúng như chính bà ta nói, thương con trai như thế, bà ta làm như vậy mục đích là gì đây?
Chử Hi xoay người, cũng không quản sắc mặt bác gái cả Lận khó coi như thế nào, trực tiếp "rầm" một tiếng, dùng sức đóng cửa lại.
Không thèm chào đón bọn họ.
Chử Hi vừa vào cửa thì nhìn thấy đám người mẹ Lận lén lút duỗi cổ ra bên ngoài xem, nhìn thấy cô, vẻ mặt kích động.
Vừa rồi bọn họ đều nghe được, không thể không nói, những lời này của Chử Hi thật sự cho bác gái cả Lận một cái tát mạnh, luôn miệng nói thương đứa con Đại Oa này nhưng chuyện làm ra lại không nhìn thấy được sự thương xót của bà ta, giẫm mẹ Lận tự tạo thanh danh tốt cho mình, ở bên ngoài phá hoại danh tiếng của mẹ Lận và Lận Tông Kỳ, Lận Tông Kỳ kéo dài tới bây giờ cũng không cưới vợ không phải là do bà ta làm hại sao?
"Đầu tiên, cháu phải nói rõ một chút, tuy rằng cháu là một quả phụ, nhưng là một cô gái tốt trong sạch, không ăn trộm ăn cướp, cũng không làm chuyện thương thiên hại lý, lúc trước gả đến nhà họ Chung, đó là cưới hỏi đàng hoàng, bây giờ gả vào nhà họ Lận, cũng là cho lễ hỏi đi theo trình tự."
"Cháu trai bác cũng nói, trở về lập tức đăng ký kết hôn, hai chúng cháu là vợ chồng đàng hoàng, bác cứ một câu quả phụ, đủ loại khinh thường kỳ thị, giống như Đại Oa cưới cháu là hỏng hết tám kiếp, cháu cũng rất muốn hỏi bác gái cả một chút, quả phụ ăn gạo nhà bác à, hay là kém hơn người khác một bậc?"
"Vĩ nhân đều nói, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, quả phụ cũng là phụ nữ mà nhỉ, bác gái cả, đây là Trung Quốc thời đại mới, không phải cổ đại tam thê tứ thiếp, hiện tại đã giải phóng, mỗi người ngang hàng, không còn thịnh nam tôn nữ ti của cổ đại nữa, cũng không ăn những loại bã phong kiến như miếu thờ trinh tiết, tư tưởng giác ngộ của bác có hơi thấp đấy."
Nói tới đây, thanh âm đột nhiên lạnh xuống, ánh mắt quét trên người mọi người chung quanh một vòng, sau đó không chút để ý cong lên khóe miệng, "Về sau nếu ai lại lấy thân phận quả phụ của tôi để nói, tôi không ngại gán ghép danh hiệu ‘u ác tính phong kiến’ cho các người trước đâu, tự mình suy nghĩ đi."
Thốt ra lời này xong, sắc mặt của mọi người ở đây đều rất khó coi, có mấy người cũng không dám nhìn Chử Hi, vẻ mặt né tránh, tránh đi tầm mắt của cô, sợ bị cô nhìn chòng chọc.
Nếu như bị đội cái mũ ‘u ác tính phong kiến’, vậy quả thực không còn đường sống.
Sắc mặt của bác gái cả Lận lại khó coi đến cực điểm, lúc trắng lúc xanh, một là bị dọa sợ, hai là… tức giận, tức Chử Hi biết nói chuyện, mà bà ta còn không biết phản bác như thế nào.
"Cô hù dọa ai đó? Tôi lúc nào thì… Con nhóc này ,cô thật ác độc, Dương Quế Hoa, cô đi ra cho tôi, cô trốn ở trong phòng tính là thứ gì? Không phải mắng tôi không thương con, mắng tôi hút máu con sao? Cô có bản lĩnh đi ra nói chuyện…"
"Bác gái cả ——" Chử Hi chậm rãi mở miệng.
Vừa nghe thấy giọng nói của cô, thịt trên mặt bác gái cả Lận run lên.
"Bác gái cả đừng ồn ào đến mức mọi người đều biết, một câu thôi, nếu bác thật tình thương chồng cháu, cũng sẽ không lần nào cũng giẫm mẹ chồng cháu tự tạo tiếng tăm tốt cho mình."
Nói xong, tựa cười mà không cười nhìn bà ta một cái, giống như nhìn thấu người đó.
"Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bác luôn miệng nói chồng cháu là miếng thịt rơi từ trên người bác xuống, nhưng bác gấp gáp tuyên cáo với mọi người, nói mẹ chồng cháu không tốt, nói chồng cháu không tốt, để thanh danh cả nhà chúng cháu đều bốc mùi, rốt cuộc bác có ý gì? Bác còn muốn chồng cháu đối tốt với bác như thế nào? Quanh năm suốt tháng không ở nhà nhưng năm mới ăn tết quà cáp chưa từng ngưng lần nào, như vậy đã đủ rồi, ơn nuôi lớn hơn ơn sinh thành, làm người chớ quá tham lam."
"Cuối cùng nhắc nhở bác một lần, nhà họ Lận đã ở riêng, chồng cháu là đứa con cả của nhà Lận Lão Nhị, hiện tại đã kết hôn, cũng có gia đình nhỏ của mình, bác gái cả đi từ chỗ nào thì vẫn nên về chỗ đó đi, bác còn có ba đứa con hiếu thuận, làm gì luôn nhìn chằm chằm một nhà chúng cháu không tha vậy?"
Nói xong khẽ cười với người ta một tiếng, như là xem tên hề nhảy nhót vậy.
So với lời nói nói trúng tim đen, lực sát thương của tiếng cười này dường như còn lớn hơn, sự trào phúng trực tiếp xé mở một mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta.
Lời nói của bác gái cả Lận có dễ nghe đi nữa nhưng sự thật quả thật như Chử Hi nói, thanh danh của một nhà Lận Lão Nhị quá kém cỏi, nếu đúng như chính bà ta nói, thương con trai như thế, bà ta làm như vậy mục đích là gì đây?
Chử Hi xoay người, cũng không quản sắc mặt bác gái cả Lận khó coi như thế nào, trực tiếp "rầm" một tiếng, dùng sức đóng cửa lại.
Không thèm chào đón bọn họ.
Chử Hi vừa vào cửa thì nhìn thấy đám người mẹ Lận lén lút duỗi cổ ra bên ngoài xem, nhìn thấy cô, vẻ mặt kích động.
Vừa rồi bọn họ đều nghe được, không thể không nói, những lời này của Chử Hi thật sự cho bác gái cả Lận một cái tát mạnh, luôn miệng nói thương đứa con Đại Oa này nhưng chuyện làm ra lại không nhìn thấy được sự thương xót của bà ta, giẫm mẹ Lận tự tạo thanh danh tốt cho mình, ở bên ngoài phá hoại danh tiếng của mẹ Lận và Lận Tông Kỳ, Lận Tông Kỳ kéo dài tới bây giờ cũng không cưới vợ không phải là do bà ta làm hại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.