Thập Niên 70 Tiểu Tức Phụ Xinh Đẹp Gả Sĩ Quan
Chương 21:
Lệnh Vụ Động
12/11/2024
"Anh đi đâu vậy?"
Cảnh Hiền như không có chuyện gì, lên tiếng chào Thương Nam Thần.
Anh bước đến, cố ý nhìn cô kỹ hơn một chút.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu anh thấy một người phụ nữ có thể thẳng thắn và tự tin như vậy.
Cảnh Hiền cúi đầu nhìn mình rồi ngẩng lên hỏi: "Có vấn đề gì sao? Hay là em mặc đồ không chỉnh tề?"
"Mặc tốt rồi." Thương Nam Thần bước vào sân, tò mò hỏi, "Sáng sớm lạnh thế này, em ra ngoài làm gì?"
Cảnh Hiền nhìn anh như thể anh là người kỳ lạ, rồi nói: "Thương doanh trưởng, anh dậy sớm không ở nhà, em nấu xong bữa sáng, chẳng lẽ không nên ra ngoài tìm anh à?"
Thương Nam Thần, người đã quen sống một mình từ khi nhập ngũ, chỉ biết im lặng: “...”
Anh thật sự không ngờ chỉ mới ra ngoài một lúc mà lại có người đi tìm.
"Anh đến doanh trại để chạy bộ." Mỗi sáng sớm, ngay khi trời chưa sáng, họ đều dậy, bất kể mùa hè hay mùa đông, chạy bộ năm cây số.
Cảnh Hiền thật sự không biết điều này.
Vào trong nhà, hai đứa trẻ đã sắp bàn ăn gọn gàng, bát đũa cũng chuẩn bị sẵn.
"Ăn sáng thôi!"
Cảnh Hiền mở nắp nồi, gỡ bánh bột ngô đã nướng xuống, đặt lên chiếc rổ làm từ cành cao lương. Thương Nam Thần nhạy bén mang chúng lên bàn, cô cũng múc thức ăn vào bát lớn, anh lại mang tiếp đến bàn.
Cảnh Hiền rửa qua nồi, đổ nước lạnh vào, thêm chút củi vào lò.
"Sáng nay chưa kịp làm cá, tạm ăn món này vậy." Cô vừa nói xong, tay Thương Nam Thần hơi dừng lại, nhìn thấy hai đứa trẻ đang ăn ngấu nghiến, anh cũng gắp một miếng cho vào miệng.
Đây gọi là “tạm ăn” sao?
Vậy trước đây những gì anh ăn chắc chỉ là thức ăn cho lợn?
"Wow, có cả thịt này!" Phúc Sinh gắp được một miếng thịt, như khám phá ra đại lục mới.
Cậu không ăn ngay, mà đặt miếng thịt lại, gắp dưa cải và miến. Cảnh Hiền nhìn ra ý định của cậu nhóc, rõ ràng đã thèm đến không chịu nổi, nhưng lại tiếc không dám ăn.
Cô trực tiếp gắp miếng thịt cho vào bát Phúc Sinh, rồi gắp thêm một miếng nữa cho Tôn A Đản.
Hai đứa nhỏ nhìn cô.
Cảnh Hiền nói: "Đây là thịt dính trên xương, không nhiều nhưng cũng có chút ít. Hai đứa gầy quá, thiếu chất, phải ăn nhiều một chút." Cô nhìn sang người đàn ông im lặng đang ăn, rồi gắp một miếng thịt mỡ đặt vào bát anh.
Thương Nam Thần gắp lại bỏ vào bát cô, nói: "Anh không ăn cái này, em ăn đi."
"Thương Nam Thần, anh có muốn soi gương nhìn mình không?" Dù đàn ông thời này thường gầy, nhưng Thương Nam Thần thật sự gầy đến mức tiều tụy.
Ba bố con trông như vừa bước ra từ trại tị nạn.
"Anh ăn rồi. Ở căng-tin có thịt, thỉnh thoảng anh cũng ăn được một chút." Anh không nói dối, căng-tin đúng là có thịt, dù không thường xuyên, nhưng vẫn có thể ăn được.
"Món này là dùng nước hầm xương hôm qua nấu, em chỉ cần ăn vậy thôi." Cảnh Hiền không thích ăn miến, chỉ gắp dưa cải, "Anh luyện tập hằng ngày, ăn no không có ích gì, phải ăn chút chất béo thì cơ thể mới không dễ gãy xương."
Nghe vậy, Thương Nam Thần ngạc nhiên, hỏi một cách vu vơ: "Sao em biết?"
"Anh quên em làm nghề gì rồi à?" Cảnh Hiền cảm thấy nên giải thích cho anh rõ hơn về trình độ của mình: "Anh đừng nghĩ em không học đại học, em tốt nghiệp lớp dược của một bệnh viện. Những thứ em biết còn nhiều hơn anh nghĩ đấy. Ở nhà máy dược, công việc của bọn em cần được bảo mật, lương khởi điểm sẽ không cao. Một năm sau mới được vào phòng thí nghiệm, lương trong phòng thí nghiệm khởi điểm là tám mươi đồng, sau đó còn tăng nữa."
Thương Nam Thần thật sự không biết điều này, nghe cô nói thì vô cùng bất ngờ.
“Em thật sự không hối hận à? Khu quân sự này đâu có nhà máy dược."
Cảnh Hiền nhìn anh với ánh mắt bất đắc dĩ, Thương Nam Thần nhận ra điều này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của mình, liền hỏi với thái độ cầu thị: “Chẳng lẽ còn có lý do nào khác nữa sao?”
“Những người tốt nghiệp lớp dược có người vào nhà máy, có người ở lại bệnh viện. Ở nhà máy thì nghiên cứu, sản xuất thuốc, thử nghiệm hiệu quả và quản lý chất lượng thuốc khi được tung ra thị trường. Ở bệnh viện, công việc cũng quan trọng không kém, chẳng hạn như quản lý, giám sát việc sử dụng các loại thuốc quý, nguy hiểm và các loại thuốc thông thường khác. Còn chịu trách nhiệm bào chế thuốc cho bệnh nhân và giúp bác sĩ giải đáp các thắc mắc liên quan đến thuốc."
Cảnh Hiền ngừng lại một chút, nhìn Thương Nam Thần và nói: "Em chưa học đại học, nhưng từ nhỏ đã học nhận biết thuốc. Em học Đông y truyền thống, trở thành dược sĩ là nhờ vào thực lực. Với chuyên môn như vậy, nếu không có vấn đề gì về lý lịch, thì làm việc ở bệnh viện quân y cũng không quá khó, phải không?”
Thương Nam Thần cứng họng.
Thì ra trong lòng cô đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cảnh Hiền như không có chuyện gì, lên tiếng chào Thương Nam Thần.
Anh bước đến, cố ý nhìn cô kỹ hơn một chút.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu anh thấy một người phụ nữ có thể thẳng thắn và tự tin như vậy.
Cảnh Hiền cúi đầu nhìn mình rồi ngẩng lên hỏi: "Có vấn đề gì sao? Hay là em mặc đồ không chỉnh tề?"
"Mặc tốt rồi." Thương Nam Thần bước vào sân, tò mò hỏi, "Sáng sớm lạnh thế này, em ra ngoài làm gì?"
Cảnh Hiền nhìn anh như thể anh là người kỳ lạ, rồi nói: "Thương doanh trưởng, anh dậy sớm không ở nhà, em nấu xong bữa sáng, chẳng lẽ không nên ra ngoài tìm anh à?"
Thương Nam Thần, người đã quen sống một mình từ khi nhập ngũ, chỉ biết im lặng: “...”
Anh thật sự không ngờ chỉ mới ra ngoài một lúc mà lại có người đi tìm.
"Anh đến doanh trại để chạy bộ." Mỗi sáng sớm, ngay khi trời chưa sáng, họ đều dậy, bất kể mùa hè hay mùa đông, chạy bộ năm cây số.
Cảnh Hiền thật sự không biết điều này.
Vào trong nhà, hai đứa trẻ đã sắp bàn ăn gọn gàng, bát đũa cũng chuẩn bị sẵn.
"Ăn sáng thôi!"
Cảnh Hiền mở nắp nồi, gỡ bánh bột ngô đã nướng xuống, đặt lên chiếc rổ làm từ cành cao lương. Thương Nam Thần nhạy bén mang chúng lên bàn, cô cũng múc thức ăn vào bát lớn, anh lại mang tiếp đến bàn.
Cảnh Hiền rửa qua nồi, đổ nước lạnh vào, thêm chút củi vào lò.
"Sáng nay chưa kịp làm cá, tạm ăn món này vậy." Cô vừa nói xong, tay Thương Nam Thần hơi dừng lại, nhìn thấy hai đứa trẻ đang ăn ngấu nghiến, anh cũng gắp một miếng cho vào miệng.
Đây gọi là “tạm ăn” sao?
Vậy trước đây những gì anh ăn chắc chỉ là thức ăn cho lợn?
"Wow, có cả thịt này!" Phúc Sinh gắp được một miếng thịt, như khám phá ra đại lục mới.
Cậu không ăn ngay, mà đặt miếng thịt lại, gắp dưa cải và miến. Cảnh Hiền nhìn ra ý định của cậu nhóc, rõ ràng đã thèm đến không chịu nổi, nhưng lại tiếc không dám ăn.
Cô trực tiếp gắp miếng thịt cho vào bát Phúc Sinh, rồi gắp thêm một miếng nữa cho Tôn A Đản.
Hai đứa nhỏ nhìn cô.
Cảnh Hiền nói: "Đây là thịt dính trên xương, không nhiều nhưng cũng có chút ít. Hai đứa gầy quá, thiếu chất, phải ăn nhiều một chút." Cô nhìn sang người đàn ông im lặng đang ăn, rồi gắp một miếng thịt mỡ đặt vào bát anh.
Thương Nam Thần gắp lại bỏ vào bát cô, nói: "Anh không ăn cái này, em ăn đi."
"Thương Nam Thần, anh có muốn soi gương nhìn mình không?" Dù đàn ông thời này thường gầy, nhưng Thương Nam Thần thật sự gầy đến mức tiều tụy.
Ba bố con trông như vừa bước ra từ trại tị nạn.
"Anh ăn rồi. Ở căng-tin có thịt, thỉnh thoảng anh cũng ăn được một chút." Anh không nói dối, căng-tin đúng là có thịt, dù không thường xuyên, nhưng vẫn có thể ăn được.
"Món này là dùng nước hầm xương hôm qua nấu, em chỉ cần ăn vậy thôi." Cảnh Hiền không thích ăn miến, chỉ gắp dưa cải, "Anh luyện tập hằng ngày, ăn no không có ích gì, phải ăn chút chất béo thì cơ thể mới không dễ gãy xương."
Nghe vậy, Thương Nam Thần ngạc nhiên, hỏi một cách vu vơ: "Sao em biết?"
"Anh quên em làm nghề gì rồi à?" Cảnh Hiền cảm thấy nên giải thích cho anh rõ hơn về trình độ của mình: "Anh đừng nghĩ em không học đại học, em tốt nghiệp lớp dược của một bệnh viện. Những thứ em biết còn nhiều hơn anh nghĩ đấy. Ở nhà máy dược, công việc của bọn em cần được bảo mật, lương khởi điểm sẽ không cao. Một năm sau mới được vào phòng thí nghiệm, lương trong phòng thí nghiệm khởi điểm là tám mươi đồng, sau đó còn tăng nữa."
Thương Nam Thần thật sự không biết điều này, nghe cô nói thì vô cùng bất ngờ.
“Em thật sự không hối hận à? Khu quân sự này đâu có nhà máy dược."
Cảnh Hiền nhìn anh với ánh mắt bất đắc dĩ, Thương Nam Thần nhận ra điều này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của mình, liền hỏi với thái độ cầu thị: “Chẳng lẽ còn có lý do nào khác nữa sao?”
“Những người tốt nghiệp lớp dược có người vào nhà máy, có người ở lại bệnh viện. Ở nhà máy thì nghiên cứu, sản xuất thuốc, thử nghiệm hiệu quả và quản lý chất lượng thuốc khi được tung ra thị trường. Ở bệnh viện, công việc cũng quan trọng không kém, chẳng hạn như quản lý, giám sát việc sử dụng các loại thuốc quý, nguy hiểm và các loại thuốc thông thường khác. Còn chịu trách nhiệm bào chế thuốc cho bệnh nhân và giúp bác sĩ giải đáp các thắc mắc liên quan đến thuốc."
Cảnh Hiền ngừng lại một chút, nhìn Thương Nam Thần và nói: "Em chưa học đại học, nhưng từ nhỏ đã học nhận biết thuốc. Em học Đông y truyền thống, trở thành dược sĩ là nhờ vào thực lực. Với chuyên môn như vậy, nếu không có vấn đề gì về lý lịch, thì làm việc ở bệnh viện quân y cũng không quá khó, phải không?”
Thương Nam Thần cứng họng.
Thì ra trong lòng cô đã hiểu rõ mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.