Thập Niên 70 Tiểu Tức Phụ Xinh Đẹp Gả Sĩ Quan
Chương 24:
Lệnh Vụ Động
12/11/2024
Trời lạnh, không phải giặt quần áo hằng ngày, nên chẳng có việc gì, chỉ mong chờ đến phiên chợ năm ngày một lần để đi ra ngoài cho thoáng.
“Vậy chúng ta cùng đi nhé.”
Cảnh Hiền đi chợ cùng Mã Thục Phân, trên đường trò chuyện không ít, giúp cô hiểu thêm về nơi này.
“Hai đứa nhỏ nhà em chắc cũng phải mấy năm nữa mới đi học nhỉ?” Mã Thục Phân thật sự không biết con của Thương Nam Thần bao nhiêu tuổi.
Dù có hơi không thoải mái, nhưng Cảnh Hiền cũng hiểu người ta không cố ý.
“Hai đứa chúng nó năm tuổi rồi.”
Mã Thục Phân bất ngờ, vì trông hai đứa chẳng khác gì trẻ hai tuổi.
“Vậy là sang năm chúng có thể đi học rồi?”
Cảnh Hiền đáp: “Em tính cho hai đứa đến trường vào đầu xuân, nhưng không biết có được không. Nếu không được thì để chúng chơi ở nhà thêm nửa năm, đến mùa thu nhập học cũng không sao.”
Việc học rất quan trọng.
Kiếp trước trong mạt thế, cô nghe ông lão dạy cô nấu ăn kể rằng, hồi bé ông ấy đã học nghề nấu ăn từ cha, sau đó có cơ hội đi học đại học. Ông học quản lý, sau này về quản lý khách sạn gia đình, rất ít khi đích thân vào bếp.
Ông lão từng nói rằng, ông đã thi đỗ vào một trường đại học tốt khi kỳ thi đại học được khôi phục.
Dáng vẻ đầy kiêu hãnh của ông vẫn còn khắc sâu trong tâm trí cô.
Dù không nhớ chính xác năm nào sẽ có kỳ thi đại học, nhưng cô biết mình nhất định phải cho con cái đi học.
“Chúng nó cứ ở nhà chơi vài năm nữa, tám tuổi rồi hẵng vào tiểu học cũng được.” Mã Thục Phân nghĩ rằng khi ở nhà, bọn trẻ có thể giúp đỡ một chút, còn đi học thì chỉ tốn tiền mà chẳng giúp được gì.
Cô phải giặt quần áo cho đám nhóc này mãi cũng không hết việc.
“Em chỉ muốn cho chúng nó đi sớm, nhưng không biết thầy cô có cho đi không thôi.” Cảnh Hiền không muốn bàn sâu về chuyện này, dù sao nếu hai đứa không đi học thì cô cũng có thể dạy chúng ở nhà.
Giờ trong trường phần lớn dạy về tư tưởng, còn kiến thức trong sách thì lại không học được nhiều.
Mã Thục Phân nói: “Em có thể hỏi Triệu Tú Chi, người hàng xóm bên trái nhà em ấy. Cô ấy là giáo viên tiểu học đấy.”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Không biết từ khi nào, Triệu Tú Chi đã đi trước Cảnh Hiền, lúc này cô ta đang đứng với mấy người phụ nữ khác, vừa thấy Cảnh Hiền liền chào lớn: “Cảnh Hiền, em lại đi mua gì à?”
Cảnh Hiền có đôi mắt rất tinh, khi ra ngoài, cô chỉ thấy một cái đầu ló ra, nhưng đã nhận ra đó là Triệu Tú Chi. Nhìn cô ta và vài người bên cạnh
, Cảnh Hiền đoán rằng có khi nào Triệu Tú Chi cố tình đi vòng đường khác để đến đây chờ cô không.
“Chưa biết ạ, em ra chợ xem có gì rồi tính.”
Có người tò mò hỏi: “Cô ấy là ai vậy? Trước giờ hình như chưa gặp bao giờ.”
“Chắc các chị cũng nghe nói rồi, đây là vợ mới của Thương doanh trưởng, tên là Cảnh Hiền! Nhìn xem, người ta đẹp như thế, còn xinh hơn cả diễn viên của đoàn văn công. Đúng là nhìn rất ưa mắt.”
Triệu Tú Chi nói với ẩn ý, khiến ánh mắt của mấy người phụ nữ lập tức thay đổi khi nhìn Cảnh Hiền.
Ánh mắt đầy vẻ chế giễu, tự cao, giống như đang xem một trò hề vậy.
“Vậy chúng ta cùng đi nhé.”
Cảnh Hiền đi chợ cùng Mã Thục Phân, trên đường trò chuyện không ít, giúp cô hiểu thêm về nơi này.
“Hai đứa nhỏ nhà em chắc cũng phải mấy năm nữa mới đi học nhỉ?” Mã Thục Phân thật sự không biết con của Thương Nam Thần bao nhiêu tuổi.
Dù có hơi không thoải mái, nhưng Cảnh Hiền cũng hiểu người ta không cố ý.
“Hai đứa chúng nó năm tuổi rồi.”
Mã Thục Phân bất ngờ, vì trông hai đứa chẳng khác gì trẻ hai tuổi.
“Vậy là sang năm chúng có thể đi học rồi?”
Cảnh Hiền đáp: “Em tính cho hai đứa đến trường vào đầu xuân, nhưng không biết có được không. Nếu không được thì để chúng chơi ở nhà thêm nửa năm, đến mùa thu nhập học cũng không sao.”
Việc học rất quan trọng.
Kiếp trước trong mạt thế, cô nghe ông lão dạy cô nấu ăn kể rằng, hồi bé ông ấy đã học nghề nấu ăn từ cha, sau đó có cơ hội đi học đại học. Ông học quản lý, sau này về quản lý khách sạn gia đình, rất ít khi đích thân vào bếp.
Ông lão từng nói rằng, ông đã thi đỗ vào một trường đại học tốt khi kỳ thi đại học được khôi phục.
Dáng vẻ đầy kiêu hãnh của ông vẫn còn khắc sâu trong tâm trí cô.
Dù không nhớ chính xác năm nào sẽ có kỳ thi đại học, nhưng cô biết mình nhất định phải cho con cái đi học.
“Chúng nó cứ ở nhà chơi vài năm nữa, tám tuổi rồi hẵng vào tiểu học cũng được.” Mã Thục Phân nghĩ rằng khi ở nhà, bọn trẻ có thể giúp đỡ một chút, còn đi học thì chỉ tốn tiền mà chẳng giúp được gì.
Cô phải giặt quần áo cho đám nhóc này mãi cũng không hết việc.
“Em chỉ muốn cho chúng nó đi sớm, nhưng không biết thầy cô có cho đi không thôi.” Cảnh Hiền không muốn bàn sâu về chuyện này, dù sao nếu hai đứa không đi học thì cô cũng có thể dạy chúng ở nhà.
Giờ trong trường phần lớn dạy về tư tưởng, còn kiến thức trong sách thì lại không học được nhiều.
Mã Thục Phân nói: “Em có thể hỏi Triệu Tú Chi, người hàng xóm bên trái nhà em ấy. Cô ấy là giáo viên tiểu học đấy.”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Không biết từ khi nào, Triệu Tú Chi đã đi trước Cảnh Hiền, lúc này cô ta đang đứng với mấy người phụ nữ khác, vừa thấy Cảnh Hiền liền chào lớn: “Cảnh Hiền, em lại đi mua gì à?”
Cảnh Hiền có đôi mắt rất tinh, khi ra ngoài, cô chỉ thấy một cái đầu ló ra, nhưng đã nhận ra đó là Triệu Tú Chi. Nhìn cô ta và vài người bên cạnh
, Cảnh Hiền đoán rằng có khi nào Triệu Tú Chi cố tình đi vòng đường khác để đến đây chờ cô không.
“Chưa biết ạ, em ra chợ xem có gì rồi tính.”
Có người tò mò hỏi: “Cô ấy là ai vậy? Trước giờ hình như chưa gặp bao giờ.”
“Chắc các chị cũng nghe nói rồi, đây là vợ mới của Thương doanh trưởng, tên là Cảnh Hiền! Nhìn xem, người ta đẹp như thế, còn xinh hơn cả diễn viên của đoàn văn công. Đúng là nhìn rất ưa mắt.”
Triệu Tú Chi nói với ẩn ý, khiến ánh mắt của mấy người phụ nữ lập tức thay đổi khi nhìn Cảnh Hiền.
Ánh mắt đầy vẻ chế giễu, tự cao, giống như đang xem một trò hề vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.