Thập Niên 70 Tiểu Tức Phụ Xinh Đẹp Gả Sĩ Quan
Chương 28:
Lệnh Vụ Động
12/11/2024
Mã Thục Phân muốn nói rồi lại thôi.
Chị nhìn Cảnh Hiền với vẻ mặt phức tạp, rồi bước vào sân nhà mình.
Người ngư dân ngạc nhiên nhìn Cảnh Hiền, thấy cô có vẻ không phải đang đùa, dường như thật sự thích ăn mấy thứ này, mới gật đầu đồng ý: “Được thôi!”
“Những thứ khác tôi cũng muốn nhé.” Cảnh Hiền sợ anh ta không mang hết nên dặn thêm một câu.
“Được.”
Dù sao thì mấy thứ này đều nhặt được ngoài biển, hiện giờ có rất nhiều, mà chẳng ai muốn ăn. Nếu đồng chí này thích thì anh ta cứ mang đến thôi.
Trong lúc dọn chân giò, Cảnh Hiền mới nhớ ra tối qua còn có một ít nội tạng đã hầm chưa ăn. Trẻ con cần bổ sung sắt, ăn gan heo sẽ tốt cho sức khỏe. Cô lấy gan heo ra, cắt sẵn và cho vào bát. Không biết Thương Nam Thần có về không, cô lấy ra thêm phần tai heo đã cắt từ hôm qua, cũng cho vào nồi, lát nữa hâm nóng chung luôn.
Thiết Đản chạy lại nói: “Mẹ, con nhóm lửa cho mẹ nhé.”
Phúc Sinh chạy chậm một chút, đứng bên cạnh với vẻ mặt ấm ức. Cảnh Hiền mỉm cười, cố ý nói: “Phúc Sinh, đi lấy giúp mẹ cái chậu nhé.”
“Vâng!” Phúc Sinh nói thật to rồi chạy về phía giá bát, mở tủ bên dưới, lấy ra một cái chậu, ngoan ngoãn chạy lại. Hai má đỏ hồng, nhìn Cảnh Hiền đầy mong đợi.
“Phúc Sinh giỏi lắm!”
Cảnh Hiền xoa đầu cậu bé, Phúc Sinh còn nhón chân, áp mặt vào tay cô, dễ thương vô cùng.
Thiết Đản mím môi, gương mặt căng thẳng đầy nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì lại bộc lộ sự mong đợi.
“Thiết Đản cũng giỏi lắm, biết giúp mẹ nhóm lửa. Phúc Sinh, con cũng ngồi cạnh anh trai cùng nhóm lửa được không?” Cảnh Hiền không cần cả hai đứa trẻ giúp, nhưng cô cũng không muốn chúng không làm gì cả.
“Vâng ạ.”
Phúc Sinh ngoan ngoãn ngồi xuống, Thiết Đản còn bê cho em một chiếc ghế nhỏ, hai anh em ngồi bên cửa bếp, sưởi ấm trước lò.
Cảnh Hiền làm sạch tôm, để vào bát.
Cô còn lấy rây mịn, sàng ngô để bột mịn hơn, như vậy làm bánh bột ngô sẽ mềm và ngon hơn. Trong điều kiện có hạn, cô vẫn muốn mang đến cho hai đứa trẻ điều tốt nhất có thể.
Cảnh Hiền làm một nồi bánh bột ngô, nghĩ rằng nếu Thương Nam Thần có về, sẽ không thiếu thức ăn. Cô lấy thêm mấy củ khoai tây.
Khoai tây không to, một số chỗ đã ngả xanh, như sắp nảy mầm.
Cảnh Hiền nhìn chằm chằm vào khoai tây, đột nhiên lặng người.
Cô rửa sạch mấy củ khoai tây khác, rồi quay lại hỏi hai đứa nhỏ: “Hai đứa biết gọt vỏ khoai tây không?”
“Biết ạ!”
Thiết Đản không chỉ biết mà còn biết đi tìm dụng cụ.
Cậu ra ngoài một lúc, rồi tìm được hai mảnh ngói, đưa cho Phúc Sinh. Hai anh em ngồi trước chậu, chăm chú gọt vỏ khoai tây. Cảnh Hiền cắt khoai tây sạch thành từng miếng rồi mang vào phòng phía tây.
Cô cầm một mảnh khoai tây, kích hoạt dị năng trong cơ thể, và thấy trên bề mặt khoai tây mọc ra một mầm non trắng nõn.
Cảnh Hiền tự tin tiếp tục kích hoạt dị năng, mầm non màu xanh lá nhanh chóng mọc thành dây leo, lá cây xanh mướt ngày càng dài ra, trong khi mảnh khoai tây trong tay dần biến mất.
Khi dị năng trong cơ thể cạn kiệt, trước mặt cô xuất hiện mười củ khoai tây lớn.
Cảnh Hiền mặt tái nhợt, suýt ngồi phịch xuống đất.
Đã lâu rồi cô không cảm nhận cảm giác cạn kiệt dị năng, trong lòng có chút bối rối, dạ dày cũng khó chịu. Cô cố gắng cho khoai tây vào túi, lấy ra mấy củ lớn vừa mới kích thích mọc.
Mấy củ khoai này lớn gấp bảy tám lần mấy củ khoai tây nhỏ lúc trước.
“Cũng may, sẽ không bị đói.” Ít nhất khoai tây cũng đủ no.
Cảnh Hiền cười tự giễu, nhìn hai đứa trẻ vẫn đang cẩn thận gọt vỏ khoai, cô cầm dao lên, một tay giữ củ khoai, lướt lưỡi dao nhẹ nhàng gọt vỏ.
Khi cô ngẩng lên, thấy hai đứa nhỏ đang nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cảnh Hiền mỉm cười: “Hai con muốn học không?”
“Muốn ạ!”
Hai nhóc reo lên thật to, gật đầu mạnh đến mức như sợ cô không thấy.
Cảnh Hiền nói: “Vậy sau này hai con ăn nhiều vào, lớn hơn chút nữa. Khi nào bố về, mẹ sẽ bảo bố tìm mấy con dao nhỏ cho hai đứa, rồi mẹ sẽ dạy các con.”
“Vâng ạ!”
Hai đứa nhỏ vui mừng khôn xiết.
Cảnh Hiền cắt khoai tây thành miếng, rồi xử lý bào ngư. Cô mở nắp nồi, lấy bánh bột ngô ra. Hai đứa trẻ mắt sáng lấp lánh, chỉ thiếu mỗi việc ghi chữ “muốn ăn” lên mặt.
“Để bụng ăn món ngon nhé.”
Chị nhìn Cảnh Hiền với vẻ mặt phức tạp, rồi bước vào sân nhà mình.
Người ngư dân ngạc nhiên nhìn Cảnh Hiền, thấy cô có vẻ không phải đang đùa, dường như thật sự thích ăn mấy thứ này, mới gật đầu đồng ý: “Được thôi!”
“Những thứ khác tôi cũng muốn nhé.” Cảnh Hiền sợ anh ta không mang hết nên dặn thêm một câu.
“Được.”
Dù sao thì mấy thứ này đều nhặt được ngoài biển, hiện giờ có rất nhiều, mà chẳng ai muốn ăn. Nếu đồng chí này thích thì anh ta cứ mang đến thôi.
Trong lúc dọn chân giò, Cảnh Hiền mới nhớ ra tối qua còn có một ít nội tạng đã hầm chưa ăn. Trẻ con cần bổ sung sắt, ăn gan heo sẽ tốt cho sức khỏe. Cô lấy gan heo ra, cắt sẵn và cho vào bát. Không biết Thương Nam Thần có về không, cô lấy ra thêm phần tai heo đã cắt từ hôm qua, cũng cho vào nồi, lát nữa hâm nóng chung luôn.
Thiết Đản chạy lại nói: “Mẹ, con nhóm lửa cho mẹ nhé.”
Phúc Sinh chạy chậm một chút, đứng bên cạnh với vẻ mặt ấm ức. Cảnh Hiền mỉm cười, cố ý nói: “Phúc Sinh, đi lấy giúp mẹ cái chậu nhé.”
“Vâng!” Phúc Sinh nói thật to rồi chạy về phía giá bát, mở tủ bên dưới, lấy ra một cái chậu, ngoan ngoãn chạy lại. Hai má đỏ hồng, nhìn Cảnh Hiền đầy mong đợi.
“Phúc Sinh giỏi lắm!”
Cảnh Hiền xoa đầu cậu bé, Phúc Sinh còn nhón chân, áp mặt vào tay cô, dễ thương vô cùng.
Thiết Đản mím môi, gương mặt căng thẳng đầy nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì lại bộc lộ sự mong đợi.
“Thiết Đản cũng giỏi lắm, biết giúp mẹ nhóm lửa. Phúc Sinh, con cũng ngồi cạnh anh trai cùng nhóm lửa được không?” Cảnh Hiền không cần cả hai đứa trẻ giúp, nhưng cô cũng không muốn chúng không làm gì cả.
“Vâng ạ.”
Phúc Sinh ngoan ngoãn ngồi xuống, Thiết Đản còn bê cho em một chiếc ghế nhỏ, hai anh em ngồi bên cửa bếp, sưởi ấm trước lò.
Cảnh Hiền làm sạch tôm, để vào bát.
Cô còn lấy rây mịn, sàng ngô để bột mịn hơn, như vậy làm bánh bột ngô sẽ mềm và ngon hơn. Trong điều kiện có hạn, cô vẫn muốn mang đến cho hai đứa trẻ điều tốt nhất có thể.
Cảnh Hiền làm một nồi bánh bột ngô, nghĩ rằng nếu Thương Nam Thần có về, sẽ không thiếu thức ăn. Cô lấy thêm mấy củ khoai tây.
Khoai tây không to, một số chỗ đã ngả xanh, như sắp nảy mầm.
Cảnh Hiền nhìn chằm chằm vào khoai tây, đột nhiên lặng người.
Cô rửa sạch mấy củ khoai tây khác, rồi quay lại hỏi hai đứa nhỏ: “Hai đứa biết gọt vỏ khoai tây không?”
“Biết ạ!”
Thiết Đản không chỉ biết mà còn biết đi tìm dụng cụ.
Cậu ra ngoài một lúc, rồi tìm được hai mảnh ngói, đưa cho Phúc Sinh. Hai anh em ngồi trước chậu, chăm chú gọt vỏ khoai tây. Cảnh Hiền cắt khoai tây sạch thành từng miếng rồi mang vào phòng phía tây.
Cô cầm một mảnh khoai tây, kích hoạt dị năng trong cơ thể, và thấy trên bề mặt khoai tây mọc ra một mầm non trắng nõn.
Cảnh Hiền tự tin tiếp tục kích hoạt dị năng, mầm non màu xanh lá nhanh chóng mọc thành dây leo, lá cây xanh mướt ngày càng dài ra, trong khi mảnh khoai tây trong tay dần biến mất.
Khi dị năng trong cơ thể cạn kiệt, trước mặt cô xuất hiện mười củ khoai tây lớn.
Cảnh Hiền mặt tái nhợt, suýt ngồi phịch xuống đất.
Đã lâu rồi cô không cảm nhận cảm giác cạn kiệt dị năng, trong lòng có chút bối rối, dạ dày cũng khó chịu. Cô cố gắng cho khoai tây vào túi, lấy ra mấy củ lớn vừa mới kích thích mọc.
Mấy củ khoai này lớn gấp bảy tám lần mấy củ khoai tây nhỏ lúc trước.
“Cũng may, sẽ không bị đói.” Ít nhất khoai tây cũng đủ no.
Cảnh Hiền cười tự giễu, nhìn hai đứa trẻ vẫn đang cẩn thận gọt vỏ khoai, cô cầm dao lên, một tay giữ củ khoai, lướt lưỡi dao nhẹ nhàng gọt vỏ.
Khi cô ngẩng lên, thấy hai đứa nhỏ đang nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cảnh Hiền mỉm cười: “Hai con muốn học không?”
“Muốn ạ!”
Hai nhóc reo lên thật to, gật đầu mạnh đến mức như sợ cô không thấy.
Cảnh Hiền nói: “Vậy sau này hai con ăn nhiều vào, lớn hơn chút nữa. Khi nào bố về, mẹ sẽ bảo bố tìm mấy con dao nhỏ cho hai đứa, rồi mẹ sẽ dạy các con.”
“Vâng ạ!”
Hai đứa nhỏ vui mừng khôn xiết.
Cảnh Hiền cắt khoai tây thành miếng, rồi xử lý bào ngư. Cô mở nắp nồi, lấy bánh bột ngô ra. Hai đứa trẻ mắt sáng lấp lánh, chỉ thiếu mỗi việc ghi chữ “muốn ăn” lên mặt.
“Để bụng ăn món ngon nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.