Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 18:
Chỉ Dữu
19/08/2023
Những người đó đều là những giáo sư có kiến thức thật sự, Lâm Tú Lệ đi qua một lần, liền động lòng trắc ẩn, đương nhiên cô ấy cũng có suy nghĩ riêng, biết đâu sau này bọn họ được sửa án xử sai, bây giờ trước mắt cứ kết quan hệ tốt, mặc dù có chút lợi ích, nhưng mong muốn giúp đỡ họ cũng là sự thật.
Lần trước Lâm Tú Lệ đến chuồng bò rất may gặp được Tống Ngọc Mai đang khiêng nước, vì thân thể yếu ớt nên bà ấy khiêng rất khó khăn, Lâm Tú Lệ bước tới giúp bà ấy khiêng về, hai người cũng coi như quen biết nhau.
Lâm Tú Lệ quen đường đi đến chuồng bò, nhẹ nhàng hỏi: "Thím Tống có nhà không ạ?"
Cố Minh Trác lần đầu gặp Lâm Tú Lệ, anh ấy tỏ vẻ cảnh giác: "Cô có việc gì?"
Lâm Tú Lệ nhìn thấy anh ấy thì sững sờ, mặc dù có nghe nói bọn họ là một nhà ba người cải tạo ở đây, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy gặp người đàn ông này, mặc dù anh ấy che giấu rất tốt, nhưng cô ấy vẫn nhận ra sự hung ác giữa hai lông mày của anh ấy, cô ấy vội vàng đưa túi thuốc trong tay cho anh ấy: "Thím cơ thể yếu ớt, đây là thuốc hôm nay tôi vào thành phố kê được, anh nhớ đun sôi cho thím uống."
Cố Minh Trác không nhúc nhích, anh ấy đánh giá người trước mặt, nghĩ đến Lâm Tú Mỹ vừa rời đi, lạnh lùng nói: "Cô có mục đích gì?"
Lâm Tú Lệ có cảm giác xấu hổ khi bị nhìn thấu, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại: "Lần trước tôi nghe nói thím biết tiếng Anh và tiếng Nga, thím đã hứa sẽ dạy tôi, đương nhiên tôi hy vọng thím sẽ sớm bình phục."
Lời này của Lâm Tú Lệ là thật, lần trước Tống Ngọc Mai nhìn sách giáo khoa trong tay cô ấy, từng nói nếu cô ấy không chê thì có gì khó hiểu cứ đến hỏi bà ấy, nhưng phải lén tới thôi.
Cố Minh Trác nhìn Lâm Tú Lệ bỏ lại túi thuốc rời đi, ánh mắt mờ mịt không rõ.
Lâm Tú Lệ đặt hết đồ đổi được ở chợ đen vào nông trại, Lâm Tú Mỹ thấy cô ấy trở về tay không thì trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, nhớ rõ kiếp trước người phòng hai luôn bí mật châm ngòi, sau khi chia nhà còn thâm sâu hơn.
Lâm Tú Lệ nhíu mày nhìn Lâm Tú Mỹ đang đánh giá mình: "Sao vậy?"
Lâm Tú Mỹ siết chặt đầu ngón tay, sau đó chậm rãi nói: "Chị Lệ, chị vào thành phố sao lại trở về tay không thế kia?"
"Tiền bà nội đưa không đủ mua sữa mạch nha, hỏi mấy nơi cũng không đủ, đương nhiên phải về tay không rồi." Nói đến đây sắc mặt Lâm Tú Lệ càng lạnh lẽo hơn, Trương Vĩnh Phương không thể không biết giá sữa mạch nha, lại còn cố ý cho mình ít tiền, may mà cô ấy có bàn tay vàng, nếu không chuyến đi này thật lãng phí thời gian.
Lâm Tú Mỹ nghe vậy khi khỏi bĩu môi: "Chị Lệ, đây là lỗi của chị, chị xem trong thôn chúng ta có con dâu nhà ai mang thai mà mua sữa mạch nha không, cho dù thím hai cần bồi bổ, không mua được sữa mạch nha thì mua cái khác, sao cứ phải là sữa mạch nha, cái thứ đó đắt chết đi được."
"Chuyện phòng hai chúng tôi không cần cô quan tâm."
Nhìn bóng lưng Lâm Tú Lệ rời đi, Lâm Tú Mỹ siết chặt nắm tay, hiện tại Lâm Tú Lệ cả ngày bận việc nhà, chắc là không có thời gian đến chuồng bò, cô ta phải mau đạt được hảo cảm và cảm kích của người nhà kia mới được. Còn có phương pháp cắt tỉa gì kiếp trước cô ấy đưa ra, mình cũng phải nói ra trước.
Trên đường về phòng, gương mặt của Cố Minh Trác hôm nay hiện lên trong đầu Lâm Tú Mỹ, hai bên tai cô ta bắt đầu nóng lên.
——
So với sóng gió ở nhà họ Lâm bên kia, trong sân nhà họ Tạ lại tràn ngập bầu không khí hài hòa vui vẻ.
Tạ Viễn Đình nhìn Lâm Tú Quyên dùng kẹp nóng đỏ đốt phần lông giò heo, sau đó nghe thấy âm thanh "xèo xèo", sau đó ngửi thấy mùi khét, chưa kể, hình như còn có mùi kì lạ, Tạ Viễn Đinh bắt đầu chờ mong món giò heo kho tàu tối nay.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
Lần trước Lâm Tú Lệ đến chuồng bò rất may gặp được Tống Ngọc Mai đang khiêng nước, vì thân thể yếu ớt nên bà ấy khiêng rất khó khăn, Lâm Tú Lệ bước tới giúp bà ấy khiêng về, hai người cũng coi như quen biết nhau.
Lâm Tú Lệ quen đường đi đến chuồng bò, nhẹ nhàng hỏi: "Thím Tống có nhà không ạ?"
Cố Minh Trác lần đầu gặp Lâm Tú Lệ, anh ấy tỏ vẻ cảnh giác: "Cô có việc gì?"
Lâm Tú Lệ nhìn thấy anh ấy thì sững sờ, mặc dù có nghe nói bọn họ là một nhà ba người cải tạo ở đây, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy gặp người đàn ông này, mặc dù anh ấy che giấu rất tốt, nhưng cô ấy vẫn nhận ra sự hung ác giữa hai lông mày của anh ấy, cô ấy vội vàng đưa túi thuốc trong tay cho anh ấy: "Thím cơ thể yếu ớt, đây là thuốc hôm nay tôi vào thành phố kê được, anh nhớ đun sôi cho thím uống."
Cố Minh Trác không nhúc nhích, anh ấy đánh giá người trước mặt, nghĩ đến Lâm Tú Mỹ vừa rời đi, lạnh lùng nói: "Cô có mục đích gì?"
Lâm Tú Lệ có cảm giác xấu hổ khi bị nhìn thấu, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại: "Lần trước tôi nghe nói thím biết tiếng Anh và tiếng Nga, thím đã hứa sẽ dạy tôi, đương nhiên tôi hy vọng thím sẽ sớm bình phục."
Lời này của Lâm Tú Lệ là thật, lần trước Tống Ngọc Mai nhìn sách giáo khoa trong tay cô ấy, từng nói nếu cô ấy không chê thì có gì khó hiểu cứ đến hỏi bà ấy, nhưng phải lén tới thôi.
Cố Minh Trác nhìn Lâm Tú Lệ bỏ lại túi thuốc rời đi, ánh mắt mờ mịt không rõ.
Lâm Tú Lệ đặt hết đồ đổi được ở chợ đen vào nông trại, Lâm Tú Mỹ thấy cô ấy trở về tay không thì trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, nhớ rõ kiếp trước người phòng hai luôn bí mật châm ngòi, sau khi chia nhà còn thâm sâu hơn.
Lâm Tú Lệ nhíu mày nhìn Lâm Tú Mỹ đang đánh giá mình: "Sao vậy?"
Lâm Tú Mỹ siết chặt đầu ngón tay, sau đó chậm rãi nói: "Chị Lệ, chị vào thành phố sao lại trở về tay không thế kia?"
"Tiền bà nội đưa không đủ mua sữa mạch nha, hỏi mấy nơi cũng không đủ, đương nhiên phải về tay không rồi." Nói đến đây sắc mặt Lâm Tú Lệ càng lạnh lẽo hơn, Trương Vĩnh Phương không thể không biết giá sữa mạch nha, lại còn cố ý cho mình ít tiền, may mà cô ấy có bàn tay vàng, nếu không chuyến đi này thật lãng phí thời gian.
Lâm Tú Mỹ nghe vậy khi khỏi bĩu môi: "Chị Lệ, đây là lỗi của chị, chị xem trong thôn chúng ta có con dâu nhà ai mang thai mà mua sữa mạch nha không, cho dù thím hai cần bồi bổ, không mua được sữa mạch nha thì mua cái khác, sao cứ phải là sữa mạch nha, cái thứ đó đắt chết đi được."
"Chuyện phòng hai chúng tôi không cần cô quan tâm."
Nhìn bóng lưng Lâm Tú Lệ rời đi, Lâm Tú Mỹ siết chặt nắm tay, hiện tại Lâm Tú Lệ cả ngày bận việc nhà, chắc là không có thời gian đến chuồng bò, cô ta phải mau đạt được hảo cảm và cảm kích của người nhà kia mới được. Còn có phương pháp cắt tỉa gì kiếp trước cô ấy đưa ra, mình cũng phải nói ra trước.
Trên đường về phòng, gương mặt của Cố Minh Trác hôm nay hiện lên trong đầu Lâm Tú Mỹ, hai bên tai cô ta bắt đầu nóng lên.
——
So với sóng gió ở nhà họ Lâm bên kia, trong sân nhà họ Tạ lại tràn ngập bầu không khí hài hòa vui vẻ.
Tạ Viễn Đình nhìn Lâm Tú Quyên dùng kẹp nóng đỏ đốt phần lông giò heo, sau đó nghe thấy âm thanh "xèo xèo", sau đó ngửi thấy mùi khét, chưa kể, hình như còn có mùi kì lạ, Tạ Viễn Đinh bắt đầu chờ mong món giò heo kho tàu tối nay.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.