Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 33:
Chỉ Dữu
05/09/2023
Chu Thần nhìn Từ Thiến đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, giọng điệu không vui: "Em theo dõi tôi?"
Từ Thiến thản nhiên trả lời: "Đúng vậy, nếu không thì sao tôi biết anh định qua cầu rút ván đây, Chu Thần, đừng quên tôi là người nghĩ ra ý tưởng này, bây giờ anh đừng mơ thoát khỏi tôi."
Chu Thần vội vàng nhìn lướt qua cổng sân đen như mực nhà họ Tạ, cau mày nhìn Từ Thiến: "Chuyện không như em nghĩ đâu, chúng ta tới chỗ cũ nói chuyện đi."
Tuy Lâm Tú Quyên cách một cánh cổng nghe không rõ, nhưng thấy hai người sánh vai đi đến rừng cây nhỏ bên kia, cô vội vàng dùng cánh tay chạm vào Tạ Viễn Hướng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Em đã nhớ những gì chị vừa nói chưa?"
Trong mắt Tạ Viễn Hướng loé lên tia cảm xúc Lâm Tú Quyên không thể hiểu được, đôi mắt đen láy lay động, cuối cùng gật đầu: "Em nhớ rồi."
Lâm Tú Quyên giơ ngón tay cái lên với cậu, sau đó nhẹ nhàng mở cổng: "Giỏi lắm, vậy hãy đợi tín hiệu của chị."
Đối với những nghi ngờ của Từ Thiến, Chu Thần đúng là rất oan: "Ban ngày tôi bị lời nói của cô ta doạ sợ, nếu chúng ta thật sự bị báo cáo tác phong có vấn đề, vậy chẳng phải là cắt đứt hi vọng trở về thành phố sao?"
Từ Thiến hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng không thể hiện trên mặt: "Thật sao?"
"Đến tối tôi chợt nhớ ra chuyện giữa hai chúng ta là bí mật, hoàn toàn không có ai biết, cho nên tôi đoán có thể là Lâm Tú Quyên lừa tôi, hoặc là biện pháp ép buộc tôi nói kết hôn, bây giờ xem ra tôi đã đoán đúng rồi." Nói đến đây trên mặt Chu Thần hiện lên vẻ đắc ý. Không phải người phụ nữ Lâm Tú Mỹ kia muốn kết hôn với anh ta sao, đúng là mơ đẹp.
Lúc này Từ Thiến thật sự kinh ngạc: "Chẳng lẽ anh định kết hôn với cô ta thật sao?"
Chu Thần gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng: "Lời nói của Lưu Quang hôm nay làm tôi đột ngột ngộ ra, cảm thấy kết hôn cũng không tệ, ít nhất sau khi trở thành con rể nhà họ Lâm thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn một chút." Dù sao đối với anh ta mà nói việc kết hôn cũng không có mất mát gì.
Về phần trở lại thành phố, sau này nếu có cơ hội, chẳng lẽ Lâm Ái Quốc lại không ưu tiên con rể sao, kể cả không phải vì anh ta muốn, thì cũng suy nghĩ vì Lâm Tú Quyên, chờ trở về thành phố, ở nhà anh ta, anh ta sẽ là người quyết định, không cần sợ Lâm Tú Quyên nữa. Đương nhiên cũng không cần nói điều này với Từ Thiến.
Từ Thiến cau mày: "Vậy còn những gì anh hứa với tôi lúc trước thì sao?"
Chu Thần xoay người, có chút tùy tiện sờ sờ gò má cô ta, trong mắt hiện lên một tia kích động, ngọn lửa vừa bị Lâm Tú Quyên khơi dậy vẫn chưa nguôi ngoai: "Đương nhiên là vẫn làm, lấy Lâm Tú Quyên là chỉ là biện pháp tạm thời, tôi thích em hơn cô ta nhiều."
Từ Thiến nhanh chóng cân nhắc trong lĩnh, Chu Thần kết hôn với Lâm Tú Quyên cũng tốt, như vậy anh ta sẽ ngày càng nhận được nhiều lợi ích hơn, mà mình là đồng bọn nhất định cũng sẽ được hưởng lợi ké, không phải kế hoạch ban đầu của mình là vậy sao?
Ngay lúc cô ta còn đang ngây người, Chu Thần đã đi tới, đặt tay lên eo cô ta, ghé miệng vào tai cô ta thì thầm: "Không phải chúng ta nên ăn mừng chuyện hôm nay một chút sao?" Nói xong thì ghé tới trước mặt Từ Thiến.
Hai người thân thiết cũng không phải là lần đầu tiên, Từ Thiến tự nhiên không từ chối, ỡm ờ tùy ý để anh ta lấn tới.
Lâm Tú Quyên trốn sau gốc cây lớn trợn mắt há hốc mồm, tuy cô đang muốn bắt gian thật, nhưng nghĩ hai người cùng lắm chỉ có vài hành vi thân mật, không ngờ bọn họ lại hung hăng như vậy.
Từ Thiến thản nhiên trả lời: "Đúng vậy, nếu không thì sao tôi biết anh định qua cầu rút ván đây, Chu Thần, đừng quên tôi là người nghĩ ra ý tưởng này, bây giờ anh đừng mơ thoát khỏi tôi."
Chu Thần vội vàng nhìn lướt qua cổng sân đen như mực nhà họ Tạ, cau mày nhìn Từ Thiến: "Chuyện không như em nghĩ đâu, chúng ta tới chỗ cũ nói chuyện đi."
Tuy Lâm Tú Quyên cách một cánh cổng nghe không rõ, nhưng thấy hai người sánh vai đi đến rừng cây nhỏ bên kia, cô vội vàng dùng cánh tay chạm vào Tạ Viễn Hướng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Em đã nhớ những gì chị vừa nói chưa?"
Trong mắt Tạ Viễn Hướng loé lên tia cảm xúc Lâm Tú Quyên không thể hiểu được, đôi mắt đen láy lay động, cuối cùng gật đầu: "Em nhớ rồi."
Lâm Tú Quyên giơ ngón tay cái lên với cậu, sau đó nhẹ nhàng mở cổng: "Giỏi lắm, vậy hãy đợi tín hiệu của chị."
Đối với những nghi ngờ của Từ Thiến, Chu Thần đúng là rất oan: "Ban ngày tôi bị lời nói của cô ta doạ sợ, nếu chúng ta thật sự bị báo cáo tác phong có vấn đề, vậy chẳng phải là cắt đứt hi vọng trở về thành phố sao?"
Từ Thiến hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng không thể hiện trên mặt: "Thật sao?"
"Đến tối tôi chợt nhớ ra chuyện giữa hai chúng ta là bí mật, hoàn toàn không có ai biết, cho nên tôi đoán có thể là Lâm Tú Quyên lừa tôi, hoặc là biện pháp ép buộc tôi nói kết hôn, bây giờ xem ra tôi đã đoán đúng rồi." Nói đến đây trên mặt Chu Thần hiện lên vẻ đắc ý. Không phải người phụ nữ Lâm Tú Mỹ kia muốn kết hôn với anh ta sao, đúng là mơ đẹp.
Lúc này Từ Thiến thật sự kinh ngạc: "Chẳng lẽ anh định kết hôn với cô ta thật sao?"
Chu Thần gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng: "Lời nói của Lưu Quang hôm nay làm tôi đột ngột ngộ ra, cảm thấy kết hôn cũng không tệ, ít nhất sau khi trở thành con rể nhà họ Lâm thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn một chút." Dù sao đối với anh ta mà nói việc kết hôn cũng không có mất mát gì.
Về phần trở lại thành phố, sau này nếu có cơ hội, chẳng lẽ Lâm Ái Quốc lại không ưu tiên con rể sao, kể cả không phải vì anh ta muốn, thì cũng suy nghĩ vì Lâm Tú Quyên, chờ trở về thành phố, ở nhà anh ta, anh ta sẽ là người quyết định, không cần sợ Lâm Tú Quyên nữa. Đương nhiên cũng không cần nói điều này với Từ Thiến.
Từ Thiến cau mày: "Vậy còn những gì anh hứa với tôi lúc trước thì sao?"
Chu Thần xoay người, có chút tùy tiện sờ sờ gò má cô ta, trong mắt hiện lên một tia kích động, ngọn lửa vừa bị Lâm Tú Quyên khơi dậy vẫn chưa nguôi ngoai: "Đương nhiên là vẫn làm, lấy Lâm Tú Quyên là chỉ là biện pháp tạm thời, tôi thích em hơn cô ta nhiều."
Từ Thiến nhanh chóng cân nhắc trong lĩnh, Chu Thần kết hôn với Lâm Tú Quyên cũng tốt, như vậy anh ta sẽ ngày càng nhận được nhiều lợi ích hơn, mà mình là đồng bọn nhất định cũng sẽ được hưởng lợi ké, không phải kế hoạch ban đầu của mình là vậy sao?
Ngay lúc cô ta còn đang ngây người, Chu Thần đã đi tới, đặt tay lên eo cô ta, ghé miệng vào tai cô ta thì thầm: "Không phải chúng ta nên ăn mừng chuyện hôm nay một chút sao?" Nói xong thì ghé tới trước mặt Từ Thiến.
Hai người thân thiết cũng không phải là lần đầu tiên, Từ Thiến tự nhiên không từ chối, ỡm ờ tùy ý để anh ta lấn tới.
Lâm Tú Quyên trốn sau gốc cây lớn trợn mắt há hốc mồm, tuy cô đang muốn bắt gian thật, nhưng nghĩ hai người cùng lắm chỉ có vài hành vi thân mật, không ngờ bọn họ lại hung hăng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.