Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 46:
Chỉ Dữu
08/09/2023
Lâm Tú Quyên cúi đầu một chút, lúc ngẩng lên hai mắt đã đỏ hoe: "Chủ nhiệm Hách, nếu không phải thật sự hết cách thì chúng tôi cũng không muốn đến làm phiền mọi người, thật sự là những người đó không cho tôi và hai đứa em một con đường sống."
Hách Kim Hoa vội vàng nghiêm túc nói: "Đồng chí Lâm, đừng lo lắng, đồng chí hãy nói ra toàn bộ sự việc, hội phụ nữ chúng tôi nhất định sẽ làm chủ cho đồng chí và anh em nhà họ Tạ, tổ chức đã nói, nhất định không được phép lạnh nhạt trái tim gia đình anh hùng."
"Những người đó nhớ thương tiền trợ cấp trong tay tôi, thậm chí còn xúi giục tôi bỏ hai đứa em lấy tiền trợ cấp tái hôn. Tôi nói tôi không đồng ý, bọn họ còn đến nhà mẹ đẻ tôi làm phiền, còn nói nếu tôi không đồng ý thì sẽ nói tôi mang mệnh khắc chồng, chủ nhiệm Hách, bà nói xem đây không phải là ép tôi vào đường chết sao? Tôi nghĩ đến hai đứa bé kia còn nhỏ, cho dù tái hôn cũng phải chờ thêm một hai năm nữa, nhưng những người đó lại không chịu buông tha tôi." Dứt lời, Lâm Tú Quyên còn chảy mấy giọt nước mắt tượng trưng để thể hiện sự bất bình và bất lực của mình.
Hồ Yến Hoa luôn quen với việc nhìn mặt mà nói chuyện, trông thấy sắc mặt chủ nhiệm hội phụ nữ tái đi thì cũng khóc lóc kể lể theo: "Chủ nhiệm Hách, cô không biết bà già đó vô liêm sỉ đến mức nào đâu, Tú Quyên nhà chúng tôi đã nói không đồng ý rồi, bà ta còn tới nhà chúng tôi gây sự, còn lấy đạo hiếu ra đe doạ, chúng tôi hết cách mới phải tìm đến các cô."
"Hai người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng trong chuyện này cho đồng chí Lâm." Chủ nhiệm Hách nghe Lâm Tú Quyên vì hai anh em nhà họ Tạ mà chờ năm sau mới tái hôn thì càng có hảo cảm với cô hơn.
Hai mắt Lâm Tú Quyên đỏ hoe, nghe vậy lập tức nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Hách, cảm ơn chủ nhiệm Hách, tôi chỉ muốn sống yên ổn một thời gian, hai đứa bé mất đi người thân duy nhất, vốn dĩ đã vô cùng đau lòng, nên mỗi lần nghe thấy những lời này đều khó chịu hơn."
Hách Kim Hoa đưa tay vỗ vỗ vai Lâm Tú Quyên: "Đồng chí Tiểu Lâm quả nhiên là người nhà anh hùng, đừng lo lắng, chúng ta sẽ giải quyết tốt chuyện này."
Sau khi rời khỏi hội phụ nữ, Lâm Tú Quyên lau nước mắt, sau đó nhìn Hồ Yến Hoa bên cạnh, thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, sau lần này chắc bà ta sẽ không dám làm loạn nữa."
Hồ Yến Hoa nhìn chung quanh, phát hiện chung quanh không có người, liền lặng lẽ đưa tay giơ ngón tay cái lên cho Lâm Tú Quyên, xem ra sau này không cần phải lo lắng cho Tú Quyên nữa, con bé còn giỏi ăn nói hơn cả mình.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Yến Hoa, Lâm Tú Quyên hiểu ý của bà, trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, không phải bà đã phát hiện ra gì rồi chứ, đều là cô chủ quan ỷ vào việc có ký ức của nguyên chủ.
Cũng may Hồ Yến Hoa bên cạnh nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, chuyển sang nói chuyện khác, dường như coi sự thay đổi của cô là trưởng thành và hiểu chuyện, Lâm Tú Quyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Trương Vĩnh Phương gặp ác mộng thì không ngủ tiếp nữa, mãi đến khi nghe thấy tiếng nấu cơm từ phòng bếp truyền tới bà ta mới vỗ vỗ ngực mình, tự nhủ mơ trái ngược với thực tế, không cần phải để ý, con bé Lâm Tú Quyên này lợi hại, mình nên hạn chế qua lại chỗ đó, nhưng nghĩ tới số tiền trợ cấp Lâm Tú Mỹ nói vẫn thấy hơi tiếc nuối.
Lúc Lâm Tú Mỹ ăn sáng thấy Trương Vĩnh Phương vẫn còn vẻ mặt khó coi, lời vừa tới miệng lại nuốt vào, bỏ đi, lát nữa vẫn phải đi tìm hiểu xem hôm qua nhà Lâm Ái Quốc đã xảy ra chuyện gì.
Cả buổi sáng trôi qua trong yên bình, Trương Vĩnh Phương cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ đúng là tự mình doạ mình, cho dù con bé Lâm Tú Quyên chết tiệt kia không để ý tới mình thì thằng cả cũng phải nể mặt, dù sao cũng là ruột thịt.
Đúng lúc này, cổng sân truyền đến giọng Lâm Tú Lệ: "Bà nội, người của hội phụ nữ tới tìm bà."
Hách Kim Hoa vội vàng nghiêm túc nói: "Đồng chí Lâm, đừng lo lắng, đồng chí hãy nói ra toàn bộ sự việc, hội phụ nữ chúng tôi nhất định sẽ làm chủ cho đồng chí và anh em nhà họ Tạ, tổ chức đã nói, nhất định không được phép lạnh nhạt trái tim gia đình anh hùng."
"Những người đó nhớ thương tiền trợ cấp trong tay tôi, thậm chí còn xúi giục tôi bỏ hai đứa em lấy tiền trợ cấp tái hôn. Tôi nói tôi không đồng ý, bọn họ còn đến nhà mẹ đẻ tôi làm phiền, còn nói nếu tôi không đồng ý thì sẽ nói tôi mang mệnh khắc chồng, chủ nhiệm Hách, bà nói xem đây không phải là ép tôi vào đường chết sao? Tôi nghĩ đến hai đứa bé kia còn nhỏ, cho dù tái hôn cũng phải chờ thêm một hai năm nữa, nhưng những người đó lại không chịu buông tha tôi." Dứt lời, Lâm Tú Quyên còn chảy mấy giọt nước mắt tượng trưng để thể hiện sự bất bình và bất lực của mình.
Hồ Yến Hoa luôn quen với việc nhìn mặt mà nói chuyện, trông thấy sắc mặt chủ nhiệm hội phụ nữ tái đi thì cũng khóc lóc kể lể theo: "Chủ nhiệm Hách, cô không biết bà già đó vô liêm sỉ đến mức nào đâu, Tú Quyên nhà chúng tôi đã nói không đồng ý rồi, bà ta còn tới nhà chúng tôi gây sự, còn lấy đạo hiếu ra đe doạ, chúng tôi hết cách mới phải tìm đến các cô."
"Hai người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng trong chuyện này cho đồng chí Lâm." Chủ nhiệm Hách nghe Lâm Tú Quyên vì hai anh em nhà họ Tạ mà chờ năm sau mới tái hôn thì càng có hảo cảm với cô hơn.
Hai mắt Lâm Tú Quyên đỏ hoe, nghe vậy lập tức nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Hách, cảm ơn chủ nhiệm Hách, tôi chỉ muốn sống yên ổn một thời gian, hai đứa bé mất đi người thân duy nhất, vốn dĩ đã vô cùng đau lòng, nên mỗi lần nghe thấy những lời này đều khó chịu hơn."
Hách Kim Hoa đưa tay vỗ vỗ vai Lâm Tú Quyên: "Đồng chí Tiểu Lâm quả nhiên là người nhà anh hùng, đừng lo lắng, chúng ta sẽ giải quyết tốt chuyện này."
Sau khi rời khỏi hội phụ nữ, Lâm Tú Quyên lau nước mắt, sau đó nhìn Hồ Yến Hoa bên cạnh, thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, sau lần này chắc bà ta sẽ không dám làm loạn nữa."
Hồ Yến Hoa nhìn chung quanh, phát hiện chung quanh không có người, liền lặng lẽ đưa tay giơ ngón tay cái lên cho Lâm Tú Quyên, xem ra sau này không cần phải lo lắng cho Tú Quyên nữa, con bé còn giỏi ăn nói hơn cả mình.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Yến Hoa, Lâm Tú Quyên hiểu ý của bà, trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, không phải bà đã phát hiện ra gì rồi chứ, đều là cô chủ quan ỷ vào việc có ký ức của nguyên chủ.
Cũng may Hồ Yến Hoa bên cạnh nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, chuyển sang nói chuyện khác, dường như coi sự thay đổi của cô là trưởng thành và hiểu chuyện, Lâm Tú Quyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Trương Vĩnh Phương gặp ác mộng thì không ngủ tiếp nữa, mãi đến khi nghe thấy tiếng nấu cơm từ phòng bếp truyền tới bà ta mới vỗ vỗ ngực mình, tự nhủ mơ trái ngược với thực tế, không cần phải để ý, con bé Lâm Tú Quyên này lợi hại, mình nên hạn chế qua lại chỗ đó, nhưng nghĩ tới số tiền trợ cấp Lâm Tú Mỹ nói vẫn thấy hơi tiếc nuối.
Lúc Lâm Tú Mỹ ăn sáng thấy Trương Vĩnh Phương vẫn còn vẻ mặt khó coi, lời vừa tới miệng lại nuốt vào, bỏ đi, lát nữa vẫn phải đi tìm hiểu xem hôm qua nhà Lâm Ái Quốc đã xảy ra chuyện gì.
Cả buổi sáng trôi qua trong yên bình, Trương Vĩnh Phương cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ đúng là tự mình doạ mình, cho dù con bé Lâm Tú Quyên chết tiệt kia không để ý tới mình thì thằng cả cũng phải nể mặt, dù sao cũng là ruột thịt.
Đúng lúc này, cổng sân truyền đến giọng Lâm Tú Lệ: "Bà nội, người của hội phụ nữ tới tìm bà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.