Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
Chương 27:
Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢
06/08/2022
Buổi chiều khi tiếng chuông tan tầm vang lên, Miêu Kiều Kiều bật người đứng dậy.
Mấy ngày nay nhổ cây cỏ khiến bàn tay có chút đau.
Trở về rửa tay, lấy thuốc mỡ trong không gian, cô mang balô đi ra cửa.
Giờ trời vẫn còn sáng, cô vào rừng kiếm củi.
Thuận tiện nhìn xem... Có thể quơ được gà rừng!
Cũng không phải là người mập mạp của mười ngày trước.
Trải qua nửa tháng rèn luyện, thân thể của cô cũng linh hoạt rất nhiều.
Lần này nếu gặp gà rừng, cô nhất định phải nhanh chuẩn xuống tay!
Hừ, Miêu Kiều Kiều đi vào rừng rậm.
Cô hái một ít năm trước tiên, sau đó tiếp tục đi.
Vừa đi trong chốc lát, cô chợt nghe có động tĩnh.
Đôi mắt vui vẻ, Miêu Kiều Kiều bật người chạy đến.
Trong rừng rậm.
Một bóng người cao lớn cột con gà rừng, cầm dao găm mắt đỏ bừng giằng co với lợn rừng.
Khuôn mặt anh lạnh như băng, hai tròng mắt âm trầm, môi bạc khẽ nhếch thành đường cong.
Nhìn quái vật trước mắt, anh không sợ hãi, ngược lại mâu quang lóe ra tia sáng.
Anh đuổi theo con lợn rừng vào trong núi, hôm nay phải bắt được nó!
“Hừ... Hừ!” Lợn rừng trợn mắt, trong mũi phun khí phẫn nỗ, chân trước bắt đầu bào công kích!
Thợ san cùng con mồi chuẩn bị chiến đấu!
Miêu Kiều Kiều chạy đến là lúc gặp trường hợp thế này.
Nhìn cách đó tầm 20 thước, một con lợn rừng hung hãn, nụ cười cô bị kiềm hãm.
Vận khí này... Cũng quá tốt a a a!!
Nàng chỉ cần gặp gà rừng, không nghĩ đến là gặp lợn rừng a!
Tình huống này rốt cuộc cô nên chạy đi gọi người không?!
Chạy đi người kia sẽ gặp nguy hiểm, không chạy thì cô cũng không dành được phần thắng.
Ngắn ngủi trong vài giây, Miêu Kiều Kiều suy nghĩ nhanh.
Cô ở hiện đại thích xem đời sống động vật, cũng xem được giới thiệu về lợn rừng.
Có một câu nói, nhất heo nhì gấu ba hổ chính là ba loài động vật nguy hiểm nhất.
Lợn rừng này có thể xưng uy, chính là vì lão hổ và hùng ở sâu trong rừng, rất ít dọa người.
Mà lợn rừng thì không giống, không chỉ có Khả năng sinh sản mạnh mẽ, tính tình cũng xúc động, chỉ cần nhìn người đều muốn tấn công.
Lợn rừng tuy nhìn có vẻ ngốc, nhưng tốc độ rất nhanh, lực đánh cũng lớn.
Một khi bị nó cắn là sẽ bị thương nặng.
Mà con lợn này tầm hai thước, có thể nặng một trăm ký.
Trên lưng lông dựng thẳng, hai bên nanh nước miếng nhỏ xuống, ánh mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã bị kích thích.
Nếu có va chạm, người đối diện phản ứng kịp cũng không chết thì cũng bị lột da!
Có vẻ như cô không kịp gọi người đến cứu rồi.
Trong lòng Miêu Kiều Kiều bây giờ rất phức tạp.
Ở hiện đại một tháng cuối cùng khi tang thi bạo loạn, cô thầm nghĩ bảo toàn mạng sống, cho nên vẫn lạnh lùng vô tình.
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm kia, cũng không nên vì cứu người mà bỏ mạng.
Cô có không gian linh tuyền, hoàn toàn có thể dụ lợn rừng rời đi sau đó trốn vào không gian, như vậy có thể né qua một kiếp!
Nếu cô có năng lực lựa chọn thấy chết mà không cứu, sau này chắc chắn lưu lại ám ảnh, đây không phải hy vọng của cô.
Nghĩ đến đây, Miêu Kiều Kiều trong lòng quyết định.
Cô nhặt tảng đá trên mặt đất, quát người đàn ông kia: “Đồng chí chạy mau! Tôi giúp anh dụ lợn rừng rời đi!”
“Rầm...” Tảng đá lớn hung hăng văng ra trong nháy mắt, Miêu Kiều Kiều xoay người bỏ chạy!
“Hừ hừ!!” Đại lợn rừng đang muốn công kích anh ta, đột nhiên bị đập.
Sau khi phản ứng lại, nó trực tiếp tru lên một tiếng, giận không thể nhằm vào cô.
Đang chuẩn bị lấy đao cùng lợn rừng chém giết, anh ngây ra một chút: ... Anh vất vả lắm mới dụ được... Chạy?
Được một cô gái mập giúp đỡ?!
Hơn nữa.. Anh là người yếu?!!
Hai tròng mắt lạnh lẽo, thân hình chợt lóe, bật người đuổi sát.
Bởi vì Miêu Kiều Kiều cách lợn rừng cũng không gần, mấy ngày này ở không gian rèn luyện cũng không tệ lắm, cho nên ở trong rừng rậm chạy rất nhanh.
Chạy trong chốc lát, cô quay đầu xem lợn rừng còn cách gần không, sau đó liền phát hiện sau lợn rừng còn có một người.
Cô trực tiếp tức đến nội thương!
Sao anh ta cũng chạy lại đây! Thật là rắc rối!
Đang buồn bực, cô phát hiện người này trực tiếp phi đến cạnh lợn rừng.
Một người một lớn trực tiếp chiến tại chỗ, khung cảnh lập tức hỗn loạn lên!
“A... Này...” Miêu Kiều Kiều kinh ngạc dừng bước.
Ba giây qua đi, cô trực tiếp ngồi xổm ở một bên nhìn.
Cừ thật, xem thân thủ đối phương nhanh nhẹn, ra tay rất mạnh, vừa thấy chính là thần kinh bách chiến.
Ngắn ngủn mấy chục giây, anh đã đem lợn rừng đâm vài cái, mà anh lại không bị làm sao.
Không được bao lâu, lợn rừng hoàn toàn bị đánh ngã.
Khụ khụ, Miêu Kiều Kiều chột dạ sờ sờ cái mũi, xem ra mình tự mình đa tình làm điều vô nghĩa.
Vừa rồi suy nghĩ kỹ càng, đều vô nghĩa!
Thân thủ này so với cô ở hiện đại lợi hại hơn rất nhiều.
Xem ra đối phương cũng vì lợn rừng mà đến, cô thật vội vàng!
Miêu Kiều Kiều đáy lòng xấu hổ.
Nếu không... Trốn đi?
Bằng không ở... Thật dọa người...
Nói là làm, Miêu Kiều Kiều vội vàng xoay người, bước chân đang muốn rời đi, chợt nghe âm thanh lạnh bằng vang lên: “Chờ một chút!”
“ẶC?” Cô quay đầu, chỉ thấy anh ta đi nhanh tới.
Cách rất gần, Miêu Kiều Kiều lúc này mới thấy rõ ràng bộ dạng anh ta.
Tóc ngắn màu đen, ngũ quan thâm thúy tinh xảo, mũi cao thẳng, đôi mắt như mặc.
Người này cả người tản ra hơi thở lành lạnh, áo quần cũng không thể che giấu đi sự lãnh đó.
Miêu Kiều Kiều hoảng hốt hai giây, đáy mắt khôi phục trong suốt.
Người này khí chất bất phàm, là người có bối cảnh, cô vẫn không nên trêu chọc vào.
Thấy người đến gần, Miêu Kiều Kiều khóe miệng cong lên lễ phép mỉm cười: “Chuyện gì?”
Khuôn mặt lạnh lùng nói: “Con gà rừng tặng cho cô ăn, cám ơn cô hôm nay hỗ trợ.”
Đáy mắt Miêu Kiều Kiều tràn đầy vui vẻ: ... Aha, thật ngượng ngùng”
Rốt cuộc có nên lấy không đây?
Tiểu kịch trường: Miêu Kiều Kiều: Anh đừng sợ, tôi giúp anh dụ lợn rừng đi!
Hàn Lăng Chi: ?? Cô cưỡng chế di dời lợn rừng tôi vất vả dụ đến?
Miêu Kiều Kiều: A, làm sao bây giờ?
Hàn Lăng Chi: Không bằng đưa cô cho tôi đi...
[Tiểu Kim Ngư: Đúng vậy, đây chính là nam chủ, hy vọng mọi người thích ( V )]
Mấy ngày nay nhổ cây cỏ khiến bàn tay có chút đau.
Trở về rửa tay, lấy thuốc mỡ trong không gian, cô mang balô đi ra cửa.
Giờ trời vẫn còn sáng, cô vào rừng kiếm củi.
Thuận tiện nhìn xem... Có thể quơ được gà rừng!
Cũng không phải là người mập mạp của mười ngày trước.
Trải qua nửa tháng rèn luyện, thân thể của cô cũng linh hoạt rất nhiều.
Lần này nếu gặp gà rừng, cô nhất định phải nhanh chuẩn xuống tay!
Hừ, Miêu Kiều Kiều đi vào rừng rậm.
Cô hái một ít năm trước tiên, sau đó tiếp tục đi.
Vừa đi trong chốc lát, cô chợt nghe có động tĩnh.
Đôi mắt vui vẻ, Miêu Kiều Kiều bật người chạy đến.
Trong rừng rậm.
Một bóng người cao lớn cột con gà rừng, cầm dao găm mắt đỏ bừng giằng co với lợn rừng.
Khuôn mặt anh lạnh như băng, hai tròng mắt âm trầm, môi bạc khẽ nhếch thành đường cong.
Nhìn quái vật trước mắt, anh không sợ hãi, ngược lại mâu quang lóe ra tia sáng.
Anh đuổi theo con lợn rừng vào trong núi, hôm nay phải bắt được nó!
“Hừ... Hừ!” Lợn rừng trợn mắt, trong mũi phun khí phẫn nỗ, chân trước bắt đầu bào công kích!
Thợ san cùng con mồi chuẩn bị chiến đấu!
Miêu Kiều Kiều chạy đến là lúc gặp trường hợp thế này.
Nhìn cách đó tầm 20 thước, một con lợn rừng hung hãn, nụ cười cô bị kiềm hãm.
Vận khí này... Cũng quá tốt a a a!!
Nàng chỉ cần gặp gà rừng, không nghĩ đến là gặp lợn rừng a!
Tình huống này rốt cuộc cô nên chạy đi gọi người không?!
Chạy đi người kia sẽ gặp nguy hiểm, không chạy thì cô cũng không dành được phần thắng.
Ngắn ngủi trong vài giây, Miêu Kiều Kiều suy nghĩ nhanh.
Cô ở hiện đại thích xem đời sống động vật, cũng xem được giới thiệu về lợn rừng.
Có một câu nói, nhất heo nhì gấu ba hổ chính là ba loài động vật nguy hiểm nhất.
Lợn rừng này có thể xưng uy, chính là vì lão hổ và hùng ở sâu trong rừng, rất ít dọa người.
Mà lợn rừng thì không giống, không chỉ có Khả năng sinh sản mạnh mẽ, tính tình cũng xúc động, chỉ cần nhìn người đều muốn tấn công.
Lợn rừng tuy nhìn có vẻ ngốc, nhưng tốc độ rất nhanh, lực đánh cũng lớn.
Một khi bị nó cắn là sẽ bị thương nặng.
Mà con lợn này tầm hai thước, có thể nặng một trăm ký.
Trên lưng lông dựng thẳng, hai bên nanh nước miếng nhỏ xuống, ánh mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã bị kích thích.
Nếu có va chạm, người đối diện phản ứng kịp cũng không chết thì cũng bị lột da!
Có vẻ như cô không kịp gọi người đến cứu rồi.
Trong lòng Miêu Kiều Kiều bây giờ rất phức tạp.
Ở hiện đại một tháng cuối cùng khi tang thi bạo loạn, cô thầm nghĩ bảo toàn mạng sống, cho nên vẫn lạnh lùng vô tình.
Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm kia, cũng không nên vì cứu người mà bỏ mạng.
Cô có không gian linh tuyền, hoàn toàn có thể dụ lợn rừng rời đi sau đó trốn vào không gian, như vậy có thể né qua một kiếp!
Nếu cô có năng lực lựa chọn thấy chết mà không cứu, sau này chắc chắn lưu lại ám ảnh, đây không phải hy vọng của cô.
Nghĩ đến đây, Miêu Kiều Kiều trong lòng quyết định.
Cô nhặt tảng đá trên mặt đất, quát người đàn ông kia: “Đồng chí chạy mau! Tôi giúp anh dụ lợn rừng rời đi!”
“Rầm...” Tảng đá lớn hung hăng văng ra trong nháy mắt, Miêu Kiều Kiều xoay người bỏ chạy!
“Hừ hừ!!” Đại lợn rừng đang muốn công kích anh ta, đột nhiên bị đập.
Sau khi phản ứng lại, nó trực tiếp tru lên một tiếng, giận không thể nhằm vào cô.
Đang chuẩn bị lấy đao cùng lợn rừng chém giết, anh ngây ra một chút: ... Anh vất vả lắm mới dụ được... Chạy?
Được một cô gái mập giúp đỡ?!
Hơn nữa.. Anh là người yếu?!!
Hai tròng mắt lạnh lẽo, thân hình chợt lóe, bật người đuổi sát.
Bởi vì Miêu Kiều Kiều cách lợn rừng cũng không gần, mấy ngày này ở không gian rèn luyện cũng không tệ lắm, cho nên ở trong rừng rậm chạy rất nhanh.
Chạy trong chốc lát, cô quay đầu xem lợn rừng còn cách gần không, sau đó liền phát hiện sau lợn rừng còn có một người.
Cô trực tiếp tức đến nội thương!
Sao anh ta cũng chạy lại đây! Thật là rắc rối!
Đang buồn bực, cô phát hiện người này trực tiếp phi đến cạnh lợn rừng.
Một người một lớn trực tiếp chiến tại chỗ, khung cảnh lập tức hỗn loạn lên!
“A... Này...” Miêu Kiều Kiều kinh ngạc dừng bước.
Ba giây qua đi, cô trực tiếp ngồi xổm ở một bên nhìn.
Cừ thật, xem thân thủ đối phương nhanh nhẹn, ra tay rất mạnh, vừa thấy chính là thần kinh bách chiến.
Ngắn ngủn mấy chục giây, anh đã đem lợn rừng đâm vài cái, mà anh lại không bị làm sao.
Không được bao lâu, lợn rừng hoàn toàn bị đánh ngã.
Khụ khụ, Miêu Kiều Kiều chột dạ sờ sờ cái mũi, xem ra mình tự mình đa tình làm điều vô nghĩa.
Vừa rồi suy nghĩ kỹ càng, đều vô nghĩa!
Thân thủ này so với cô ở hiện đại lợi hại hơn rất nhiều.
Xem ra đối phương cũng vì lợn rừng mà đến, cô thật vội vàng!
Miêu Kiều Kiều đáy lòng xấu hổ.
Nếu không... Trốn đi?
Bằng không ở... Thật dọa người...
Nói là làm, Miêu Kiều Kiều vội vàng xoay người, bước chân đang muốn rời đi, chợt nghe âm thanh lạnh bằng vang lên: “Chờ một chút!”
“ẶC?” Cô quay đầu, chỉ thấy anh ta đi nhanh tới.
Cách rất gần, Miêu Kiều Kiều lúc này mới thấy rõ ràng bộ dạng anh ta.
Tóc ngắn màu đen, ngũ quan thâm thúy tinh xảo, mũi cao thẳng, đôi mắt như mặc.
Người này cả người tản ra hơi thở lành lạnh, áo quần cũng không thể che giấu đi sự lãnh đó.
Miêu Kiều Kiều hoảng hốt hai giây, đáy mắt khôi phục trong suốt.
Người này khí chất bất phàm, là người có bối cảnh, cô vẫn không nên trêu chọc vào.
Thấy người đến gần, Miêu Kiều Kiều khóe miệng cong lên lễ phép mỉm cười: “Chuyện gì?”
Khuôn mặt lạnh lùng nói: “Con gà rừng tặng cho cô ăn, cám ơn cô hôm nay hỗ trợ.”
Đáy mắt Miêu Kiều Kiều tràn đầy vui vẻ: ... Aha, thật ngượng ngùng”
Rốt cuộc có nên lấy không đây?
Tiểu kịch trường: Miêu Kiều Kiều: Anh đừng sợ, tôi giúp anh dụ lợn rừng đi!
Hàn Lăng Chi: ?? Cô cưỡng chế di dời lợn rừng tôi vất vả dụ đến?
Miêu Kiều Kiều: A, làm sao bây giờ?
Hàn Lăng Chi: Không bằng đưa cô cho tôi đi...
[Tiểu Kim Ngư: Đúng vậy, đây chính là nam chủ, hy vọng mọi người thích ( V )]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.