Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch
Chương 37:
Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢
07/08/2022
Vốn dĩ Lâm Cúc còn tưởng rằng vì chuyện khác, thì cô ấy có thể báo với trưởng thôn, nhưng loại chuyện này lại liên quan đến danh tiếng của Hoàng Đại Đễ, cho nên thật sự không dễ xử lý.
Lâm Cúc thở dài: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, thỉnh thoảng anh ta lại rủ em gặp nhau ở trong rừng hoặc bên con sông. Mỗi lần gặp tôi, anh ta lại muốn tiếp xúc. Em thực sự khó chịu muốn chết.”
Mũi của Hoàng Đại Đễ đỏ lên, khi cô ấy nói, nước mắt lại bắt đầu rơi, ánh mắt oán hận, và tiếp tục:
“Lúc đầu anh ta còn kiềm chế, nhưng khoảng thời gian này càng ngày càng quá đáng, vừa rồi suýt chút đã ra tay ở trong rừng, may mà Miêu Kiều Kiều đi qua cứu được.”
Nghe những lời này, Lâm Cúc nhớ tới dáng vẻ của Miêu Kiều Kiều khi tìm cô ấy trước đó, cô chợt hiếu ra.
Cô không nói ra, chắc vì nghĩ đến danh tiếng của Đại Đễ mà không nói nhiều.
Nghĩ đến đây, trong mắt cô ấy có chút cảm động: “Cô gái đó tốt bụng, sau này chị sẽ cảm ơn.”
“Ừm, cảm ơn chị Lâm.” Hoàng Đại Đễ nhìn cô ấy cảm ơn, lau nước mắt nói, “Vương Đại Hổ bây giờ luôn quấy rầy em,em thực sự không biết phải làm thế nào để thoát khỏi anh ta,em phải làm sao ... “
Lâm Cúc không biết phải làm sao, cô ấy chỉ có thể an ủi: “Cũng may là bây giờ em đã nói với chị, nếu thật sự một ngày nào đó sự việc bùng phát, thì sẽ không thể cứu vãn được nữa. Miêu Kiều Kiều cũng đã từng gặp chuyện giữa hai người trước đây, sau những ngày qua, chị thấy cô ấy là một người tốt, chúng ta thảo luận với cô ấy thử? Em nghĩ sao?”
Những người khác thì cô ấy sẽ không nói trong lúc này, dù sao thì cũng có liên quan tới danh tiếng của Đại Đễ. Càng ít người biết càng tốt.
Hoàng Đại Đễ đang rất khẩn trương, nên cô ấy đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ có thể gật đầu: “Thôi, được rồi.”
Lâm Cúc vỗ vỗ tay cô: “Đi thôi, hiện tại đi gặp cô ấy, nói rõ mọi chuyện càng sớm càng tốt, cùng nhau bàn bạc.”
Bây giờ Miêu Kiều Kiều không ở trong phòng khách, cô đang tập thể dục trong không gian.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội lau mồ hôi trên người, sau đó ra khỏi phòng, mở cửa.
Khi nhìn thấy hai người ở cửa, cô không chút kinh ngạc: “Mời vào.”
Sau khi đóng cửa, cô bước tới gần và nở một nụ cười: “Chị Lâm, chị Đại Đễ, hai chị tìm em làm gì?”
Lâm Tú vội vàng kể hết mọi chuyện ngay lập tức.
Cô ấu nói xong, trên mặt lộ vẻ tức giận nói: “Vương Đại Hổ này thật sự không phải người, thật sự là cầm thú!”
Hoàng Đại Đễ che mặt ở bên cạnh, và nước mắt lại bắt đầu chảy trên mặt.
Miêu Kiều Kiều thở dài trong lòng, tìm khăn tay đưa cho cô ấy lau nước mắt.
Loại chuyện này nếu đặt ở thời hiện đại thì có thể giải quyết bằng cách gọi điện trực tiếp cho cảnh sát, nhưng ở thời đại này thì không được.
Mặc dù phong tục dân gian đơn giản, nhưng suy nghĩ của công chúng quá bảo thủ và già cỗi, họ cực kỳ khắc nghiệt đối với danh tiếng của phụ nữ.
Bất cứ khi nào có chuyện gì đó xảy ra giữa một người nam và một người nữ, hầu hết những người bị gạt sang một bên và bị coi thường là phụ nữ.
Vì vậy, ngay cả khi Hoàng Đại Đễ là nạn nhân, thì cho dù có giải thích rõ ràng thì vẫn có người đàm tiếu sau lưng.
Thời đại này quả thật phụ nữ khó sống hơn rất nhiều.
Cô đến từ thời hiện đại, rất cởi mở về vấn đề này, nhưng Hoàng Đại Đễ thì khác, phụ nữ thời nay coi trọng sự trong trắng hơn tính mạng.
Có thể xem đây là một sự ngủ ngốc.
“Chị Đại Đễ, đừng khóc nữa, nếu chị khóc nữa thì mắt chị sẽ sưng lên. Nếu bị người khác thấy thì rất khó giải thích, chúng ta nên nghĩ cách giải quyết.”
Hoàng Đại Đễ lấy khăn tay lau nước mắt, cảm thấy rất buồn: “Huhu ... Tôi thực sự hối hận vì sao ngay từ đầu tôi đi giặt đồ muộn như vậy. Nếu tôi không đi thì chuyện này đã không xảy ra.”
Miêu Kiều Kiều trấn an: “Ngay từ đầu cũng không phải lỗi của chị, mọi chuyện đều do Vương Đại Hổ đó cố tình làm, chị khóc nhiều như thế nhưng có lẽ sau lưng hắn ta lại đang cười, chúng ta không thể buông tha cho hắn ta được.”
“Đúng vậy!” Lâm Cúc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn đó cố ý uy hiếp em vì em mềm lòng dễ bắt nạt. Chị muốn dùng dao chặt hắn!"
Miêu Kiều Kiều nhưởng mày, chị cả này thật sự là độc đoán, cách tiếp cận này khá hợp khẩu vị của cô.
Cô còn nghĩ nếu sau lưng đánh Vương Đại Hổ vài lần, có lẽ đối phương sẽ thành thật.
Nhưng nghĩ lại, người này có tính cách bất chính, có thể cố tình làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, và Hoàng Đại Đễ không thể chịu nổi.
Hoàng Đại Đễ đã đối phó với anh ta hơn một tháng, tất nhiên hiểu được tính khí hung bạo của anh ta, nghe thấy những lời của Lâm Cúc, cô ấy nhanh chóng nói:
“Chị Lâm, đừng hấp tấp, Vương Đại Hổ cao lớn vạm vỡ, chúng ta không thể đánh lại anh ta, hơn nữa nếu làm vậy, nhất định anh ta sẽ tung tin đồn khắp nơi!”
Lâm Cúc thở dài: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, thỉnh thoảng anh ta lại rủ em gặp nhau ở trong rừng hoặc bên con sông. Mỗi lần gặp tôi, anh ta lại muốn tiếp xúc. Em thực sự khó chịu muốn chết.”
Mũi của Hoàng Đại Đễ đỏ lên, khi cô ấy nói, nước mắt lại bắt đầu rơi, ánh mắt oán hận, và tiếp tục:
“Lúc đầu anh ta còn kiềm chế, nhưng khoảng thời gian này càng ngày càng quá đáng, vừa rồi suýt chút đã ra tay ở trong rừng, may mà Miêu Kiều Kiều đi qua cứu được.”
Nghe những lời này, Lâm Cúc nhớ tới dáng vẻ của Miêu Kiều Kiều khi tìm cô ấy trước đó, cô chợt hiếu ra.
Cô không nói ra, chắc vì nghĩ đến danh tiếng của Đại Đễ mà không nói nhiều.
Nghĩ đến đây, trong mắt cô ấy có chút cảm động: “Cô gái đó tốt bụng, sau này chị sẽ cảm ơn.”
“Ừm, cảm ơn chị Lâm.” Hoàng Đại Đễ nhìn cô ấy cảm ơn, lau nước mắt nói, “Vương Đại Hổ bây giờ luôn quấy rầy em,em thực sự không biết phải làm thế nào để thoát khỏi anh ta,em phải làm sao ... “
Lâm Cúc không biết phải làm sao, cô ấy chỉ có thể an ủi: “Cũng may là bây giờ em đã nói với chị, nếu thật sự một ngày nào đó sự việc bùng phát, thì sẽ không thể cứu vãn được nữa. Miêu Kiều Kiều cũng đã từng gặp chuyện giữa hai người trước đây, sau những ngày qua, chị thấy cô ấy là một người tốt, chúng ta thảo luận với cô ấy thử? Em nghĩ sao?”
Những người khác thì cô ấy sẽ không nói trong lúc này, dù sao thì cũng có liên quan tới danh tiếng của Đại Đễ. Càng ít người biết càng tốt.
Hoàng Đại Đễ đang rất khẩn trương, nên cô ấy đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ có thể gật đầu: “Thôi, được rồi.”
Lâm Cúc vỗ vỗ tay cô: “Đi thôi, hiện tại đi gặp cô ấy, nói rõ mọi chuyện càng sớm càng tốt, cùng nhau bàn bạc.”
Bây giờ Miêu Kiều Kiều không ở trong phòng khách, cô đang tập thể dục trong không gian.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội lau mồ hôi trên người, sau đó ra khỏi phòng, mở cửa.
Khi nhìn thấy hai người ở cửa, cô không chút kinh ngạc: “Mời vào.”
Sau khi đóng cửa, cô bước tới gần và nở một nụ cười: “Chị Lâm, chị Đại Đễ, hai chị tìm em làm gì?”
Lâm Tú vội vàng kể hết mọi chuyện ngay lập tức.
Cô ấu nói xong, trên mặt lộ vẻ tức giận nói: “Vương Đại Hổ này thật sự không phải người, thật sự là cầm thú!”
Hoàng Đại Đễ che mặt ở bên cạnh, và nước mắt lại bắt đầu chảy trên mặt.
Miêu Kiều Kiều thở dài trong lòng, tìm khăn tay đưa cho cô ấy lau nước mắt.
Loại chuyện này nếu đặt ở thời hiện đại thì có thể giải quyết bằng cách gọi điện trực tiếp cho cảnh sát, nhưng ở thời đại này thì không được.
Mặc dù phong tục dân gian đơn giản, nhưng suy nghĩ của công chúng quá bảo thủ và già cỗi, họ cực kỳ khắc nghiệt đối với danh tiếng của phụ nữ.
Bất cứ khi nào có chuyện gì đó xảy ra giữa một người nam và một người nữ, hầu hết những người bị gạt sang một bên và bị coi thường là phụ nữ.
Vì vậy, ngay cả khi Hoàng Đại Đễ là nạn nhân, thì cho dù có giải thích rõ ràng thì vẫn có người đàm tiếu sau lưng.
Thời đại này quả thật phụ nữ khó sống hơn rất nhiều.
Cô đến từ thời hiện đại, rất cởi mở về vấn đề này, nhưng Hoàng Đại Đễ thì khác, phụ nữ thời nay coi trọng sự trong trắng hơn tính mạng.
Có thể xem đây là một sự ngủ ngốc.
“Chị Đại Đễ, đừng khóc nữa, nếu chị khóc nữa thì mắt chị sẽ sưng lên. Nếu bị người khác thấy thì rất khó giải thích, chúng ta nên nghĩ cách giải quyết.”
Hoàng Đại Đễ lấy khăn tay lau nước mắt, cảm thấy rất buồn: “Huhu ... Tôi thực sự hối hận vì sao ngay từ đầu tôi đi giặt đồ muộn như vậy. Nếu tôi không đi thì chuyện này đã không xảy ra.”
Miêu Kiều Kiều trấn an: “Ngay từ đầu cũng không phải lỗi của chị, mọi chuyện đều do Vương Đại Hổ đó cố tình làm, chị khóc nhiều như thế nhưng có lẽ sau lưng hắn ta lại đang cười, chúng ta không thể buông tha cho hắn ta được.”
“Đúng vậy!” Lâm Cúc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn đó cố ý uy hiếp em vì em mềm lòng dễ bắt nạt. Chị muốn dùng dao chặt hắn!"
Miêu Kiều Kiều nhưởng mày, chị cả này thật sự là độc đoán, cách tiếp cận này khá hợp khẩu vị của cô.
Cô còn nghĩ nếu sau lưng đánh Vương Đại Hổ vài lần, có lẽ đối phương sẽ thành thật.
Nhưng nghĩ lại, người này có tính cách bất chính, có thể cố tình làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, và Hoàng Đại Đễ không thể chịu nổi.
Hoàng Đại Đễ đã đối phó với anh ta hơn một tháng, tất nhiên hiểu được tính khí hung bạo của anh ta, nghe thấy những lời của Lâm Cúc, cô ấy nhanh chóng nói:
“Chị Lâm, đừng hấp tấp, Vương Đại Hổ cao lớn vạm vỡ, chúng ta không thể đánh lại anh ta, hơn nữa nếu làm vậy, nhất định anh ta sẽ tung tin đồn khắp nơi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.