Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Chương 40:

Thị Tiểu Kim Ngư Ni /是小金鱼呢

09/08/2022

Tâm trạng của Hàn Linh Chi lúc này có chút phức tạp.

Anh chỉ muốn đến bãi lau sậy để bắt vài con ếch về nấu ăn, nhưng không ngờ, anh lại đụng phải cô gái béo ú này.

À, anh biết cô gái này.

Khi anh đuổi theo con lợn rừng vào nửa tháng trước, thì có một cô gái béo ú to lớn tới cản đường.

Bây giờ có vẻ cô đã giảm cân nhiều và trắng hơn trong thời gian này, nhưng nhìn thoáng qua vẫn nhận ra được.

Nhưng những thứ này không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là tại sao mỗi lần anh nhìn thấy cô, đều xảy ra chuyện không hay.

Nghe thấy động tĩnh ở phía xa, Hàn Linh Chi không khỏi nhíu mày.

Cô gái này tuổi cũng không phải còn nhỏ, vậy mà trốn vào đây xem một màn như thế.

Lần gặp mặt này, anh nhìn cô với vẻ mặt càng ngày càng không đúng, Miêu Kiều Kiều cười vẻ muốn khóc: "Khụ khụ ... Cái đó, tôi nói tôi chỉ tình cờ đi ngang qua nên đụng phải, anh có tin không?"

Khóe miệng Hàn Linh Chi co giật.

Tình cờ đi ngang qua? Vừa rồi xem trộm không phải cô thấy rất thú vị sao?

Có vẻ như cô gái béo này không chỉ bốc đồng mà còn rất gian xảo.

Hàn Linh Chi lẳng lặng liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Tôi cũng chỉ đi ngang qua."

Nói xong, anh vồ lấy con ếch bên cạnh cho vào túi da rắn, bỏ đi không nói một lời.

Miêu Kiều Kiều: ...???



Điều này có giải quyết được sự lúng túng kia không?

Ngoài ra, anh có ý gì, anh đang chế nhạo cô sao?

Miêu Kiều Kiều than thở muốn đập đầu xuống đất ...

Sau 10 phút, trận chiến phía trước từ từ dừng lại.

Cả hai không vội vã rời đi sau chuyện xấu, thậm chí họ còn nằm trên bãi sậy và bắt đầu trò chuyện.

Lưu tam muội khẽ khịt mũi: "Đại Hổ, anh thật tệ. Lúc nào cũng trêu đùa em như thế này. Nếu gia đình em phát hiện ra, có lẽ họ sẽ muốn chém anh một đao."

Vương Đại Hổ vừa rồi làm một trận vui vẻ, trong lòng cũng tự mãn, nghe vậy cười nói: "Chỉ có thân thủ tồi tệ kia của chồng em mà đòi chém anh à. Hơn nữa, nếu anh ta có thể thỏa mãn em, em còn tìm anh làm gì?"

“Đồ quỷ, anh thật đáng ghét!” Lưu tam muội tức giận vỗ vỗ vai Vương Đại Hổ, dựa vào trong tay hắn ta than thở, “Này, em chỉ tùy tiện nói thôi, nếu như hồi đó anh không cưới người phụ nữ đoản mệnh đó, chắc em có thể kết hôn với anh?"

Vương Đại Hổ nắm lấy tay cô ta cười: "Cũng không muộn, chúng ta lén lút như thế này còn không kích động hơn sao."

Lưu Tam Muội tức giận trừng mắt nhìn hắn ta: "Có người phát hiện ra chuyện này, anh còn có thể cười sao!"

Vương Đại Hổ hờ hững xua tay: "Ai có thể phát hiện? Chắc chắn không phải người của thôn. Mỗi lần anh tới đây đều rất cẩn thận, không ai có thể nghi ngờ!"

“Hừ hừ!” Lưu tam muội dùng tay đấm vào ngực hắn ta một lần nữa, ngẩng đầu hỏi hắn ta, “Anh có chắc chúng ta muốn tiếp tục làm chuyện này không, nếu không em sẽ quay về ly hôn với chồng, và chúng ta cùng nhau quang minh chính đại nhé. "

Khi Vương Đại Hổ nghe thấy chuyện này, có chút không hài lòng hiện lên trong mắt hắn ta: "Không được! Anh đã từ nói với em nhiều lần rồi. Muốn ly hôn thì phải có lý do, nếu chồng em suốt ngày tới quấy rầy, có thể sẽ phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta thì sao."

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên cô ta, cũng chỉ là để cho vui, sao hắn có thể thật sự cưới cô ta về.

Hơn nữa, hắn ta đã để mắt đến Hoàng Đại Đễ trong đại viện thanh niên có học thức từ lâu, mặc dù người phụ nữ kia gầy hơn một chút, nhưng cô ấy trẻ và rất chăm chỉ, hơn nữa rất yếu đuối và dễ xử lí.



Hắn ta còn định ăn cơm trước kẻng để buộc cô ấy gả cho hắn ta, sẽ sinh mấy đứa con trai mập mạp.

“Vậy thì em phải làm sao!” Lưu Tam Muội tức giận nhìn hắn ta: “Không thể cứ như thế này được, trong lòng em luôn bồn chồn, mỗi ngày đều lo lắng”.

Trong lòng Vương Đại Hổ có chút sốt ruột, người phụ nữ này mỗi lần gặp mặt đều nói mấy chuyện này.

"Vậy thì chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn. Gia đình anh gần đây hơi bận. Khi nào xong việc anh sẽ đến gặp em."

Khi hắn ta kết hôn với Hoàng Đại Đễ, người phụ nữ này sẽ không còn cần thiết nữa.

Lưu Tam Muội: "Được rồi, nhưng em đã hứa với con trai em hôm qua sẽ đến thị trấn và cắt một ít thịt cho nó ăn. Nếu anh có thịt, hãy cho em một ít."

Tất nhiên cô ta sẽ không cho hắn ngủ không, tất nhiên phải vòi vĩnh vài thứ mới được.

“Được rồi!” Vương Đạ Hổ gật đầu, có thể chặn miệng nữ nhân này thì một chút thịt cũng không phải vấn đề lớn.

Hai người mệt mỏi quanh có một hồi, Lưu Tam Muội đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi rời đi trước.

Ngay sau khi cô ta rời đi, Miêu Kiều Kiều vẻ mặt tức giận đứng lên.

Cô tức giận mắng: "Vương Đại Hổ! Mày hay lắm! Mày còn dám dây dưa với một người phụ nữ đã có gia đình, còn có thể làm chuyện đồi bại như vậy, tao sẽ nói cho thôn trưởng!"

Vương Đại Hổ vừa mới mặc quần áo vào, nghe thấy tiếng quát lớn liền sửng sốt.

Khi nhìn thấy hiện trường chỉ có Miêu Kiều Kiều, nét mặt anh ta giãn ra.

Đôi mắt nhìn Miêu Kiều Kiều từ trên xuống dưới, khóe miệng giương lên một tia khinh thường: “Cô bé, cô nghĩ nói ra thì mọi người sẽ tin cô sao? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, tôi bảo cô hâm mộ thân thể của tôi nên cố tình chạy đến chỗ lau sậy để dụ dỗ tôi, haha."

Miêu Kiều Kiều trợn mắt ngoác mồm, hừ lạnh, "Chỉ vì đồ giống đầu béo, tao có thể thích mày sao? Thật nực cười!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Vô Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook