Chương 1:
Hồng Diệp Tự Hỏa
07/08/2023
Vào tháng 8, cánh đồng vàng úa, một cơn gió mùa thu thổi qua, tạo ra một làn sóng lúa. Già trẻ lớn bé ở thôn Hà Hoa khom lưng, bận rộn trên cánh đồng.
Bỗng nhiên, trong ao nước cách vách truyền đến một tiếng bùm bùm, từng mảng lớn hoa trắng bắn tung tóe cao hơn một người, dưới ánh mặt trời nóng nực lóe lên ánh sáng trắng.
"Cứu mạng, cứu mạng, Khương Du rơi xuống nước, Khương Du rơi xuống nước..."
Mấy cô bé mười mấy tuổi đang giặt quần áo bên cạnh ao nhìn thấy, sợ tới mức cất tiếng kêu to.
Mấy người đàn ông đang gặt lúa gần ao nhất nghe thấy tiếng kêu cứu, vội vàng bỏ lưỡi hái xuống, ba bước hai bước, chạy tới, đâm đầu lao xuống nước.
......
"Mặt nó trắng bệch, sẽ không chết chứ?"
“Nôn ra nước và bùn được, hẳn còn có thể cứu!
"Người thì sống, chẳng qua cũng quá đồi phong bại tục rồi phải không?"
"Đúng thế, quần áo ướt át dán lên người, ngay cả thứ kia cũng có thể nhìn thấy. Do Lại Tam Đầu vớt nó từ trong nước lên, một cô gái lớn, bị đàn ông ôm lên, dứt khoát gả cho Lại Tam Đầu xem như xong! ”
"Cũng đúng, trong sạch đã không còn, sau này ai còn đồng ý cưới nó?"
Khương Du đau đầu, đau vai, đau tay, bụng cũng đau, hơn nữa linh lực toàn thân cũng không còn, Khương Du tỉnh lại nghe thấy câu đầu tiên chính là câu này.
Cái quỷ gì vậy, được người ta cứu khỏi ao nước, ôm một cái thì trong sạch đã không còn, còn phải gả cho đối phương. Đây là thời kỳ phong kiến nào thế? Tu Chân Giới cũng không lưu hành tập tục nát lại đê tiện như vậy. Chẳng lẽ đối thủ đã chết nào của cô bò ra từ trong địa phủ chỉnh cô à?
Khương Du đón ánh mặt trời chói mắt hư hư mở mắt ra, chỉ liếc mắt qua, cô đã hoàn toàn ngây dại, chung quanh đều là một đám nông dân mặc quần áo đầy mảnh vá màu chàm, xanh, đen, xám, cắt tóc ngắn, trên cổ đeo khăn mặt đã không còn màu sắc ban đầu, làn da phơi nắng tới đen, toàn thân đều là mồ hôi và bùn.
Trang phục này, rất quen mắt, Khương Du tập trung hai mắt để nhìn, mơ hồ nhớ lại, thế này rất giống với cách ăn mặc của các bác nông dân sau giải phóng mà cô nhìn thấy trong phim tài liệu.
Mẹ nó, cô sẽ không lại xuyên không đấy chứ?
Vẻ mặt Khương Du ngây ngốc, cô từ thế kỷ 21 xuyên qua đến Tu Chân giới, vất vả lắm mới chịu được chèo lên Nguyên Anh, trở thành một trong những lão tổ đức cao vọng trọng trong tông môn, rốt cục có thể hưởng thụ thanh phúc, ai ngờ cũng chỉ là ngồi một cái mà thôi, vừa tỉnh lại đã chạy đến chỗ rách nát này.
Ông trời thối tha, cho dù muốn xuyên cũng nên để cô xuyên đến thế giới tương lai mấy trăm năm sau, tương lai kiến thức công nghệ cao, nếu không trở lại thế kỷ 21 cũng được, mỗi ngày cầm điện thoại di động làm bộ tộc cúi đầu cũng được, làm sao đưa cô đến thời đại ngay cả cơm cũng ăn không đủ no này.
Thấy Khương Du tỉnh lại mà chỉ mở mắt ra nhìn trời, dân làng thôn Hà Hoa bắt đầu bảy miệng tám lưỡi nghị luận.
"Lâu như thế mà chưa có phản ứng, bị dọa choáng váng rồi à?"
"Nếu không đưa đến trạm y tế?"
"Người đã tỉnh lại đưa trạm y tế làm gì, lãng phí."
"Đi gọi thím ba Phùng và chú ba Chu không?"
"Thím ba Phùng vừa mới trở về nấu cơm, chú ba Chu ở bên kia sân phơi nắng!"
“Nếu không vẫn nên để Lại Tam Đầu ôm nó về?”
Nghe được cái tên "Lại Tam Đầu", Khương Du đột nhiên bừng tỉnh, mẹ nó, chỉ là rơi xuống nước được cứu đã bị nói là mất sạch, phải gả cho anh ta, nếu thật sự bị anh ta ôm một đường về, hôn sự này còn không thể phải ván đã đóng thuyền à?
Không được, cô phải làm gì đó, đè tin đồn này xuống.
Khương Du đang cân nhắc ý nghĩ, Lại Tam Đầu bên cạnh đã bị thôn dân đẩy qua, ngồi xổm xuống, đỏ mặt, run rẩy vươn hai tay chuẩn bị ôm Khương Du.
Đúng lúc này, Khương Du bỗng nhiên động, hai mắt cô vô thần, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời không nhúc nhích, tay phải đặt bên hông đột nhiên duỗi ra, duỗi thẳng tắp, ngón trỏ hướng lên trời chỉ vào bầu trời quang mây xanh như rửa trên đỉnh đầu, đôi môi tái nhợt mở ra khép lại, thanh âm khàn khàn ám trầm, ám hùng khó phân biệt: "Sau nửa nén hương, đang hướng đông, mưa to!”
Nghe được một câu không đầu không đuôi này, một lúc lâu sau, thôn dân vây quanh một bên mới phản ứng lại, mỗi người đều lộ ra vẻ khác thường.
"Cô gái này không phải là rơi xuống nước bị dìm ngốc đấy chứ?" Bác gái Thẩm thương hại nhìn Khương Du thần thần ảo ảo, tựa như còn chưa hồi hồn.
Thím năm Chu bên cạnh nhìn bốn phía, hạ thấp giọng, len lén chỉ chỉ Khương Du, thần thần bí bí nói: "Nhất định là quỷ nước ám thân..."
“Đang vây quanh chỗ này ồn ào gì đó, còn không đi làm!” Trưởng thôn Thẩm Thiên Tường nghe tin dập đầu túi thuốc lá, cau mày, không vui nhìn lướt qua mọi người.
Lại Tam Đầu sợ tới mức vội vàng rụt tay lại.
Bỗng nhiên, trong ao nước cách vách truyền đến một tiếng bùm bùm, từng mảng lớn hoa trắng bắn tung tóe cao hơn một người, dưới ánh mặt trời nóng nực lóe lên ánh sáng trắng.
"Cứu mạng, cứu mạng, Khương Du rơi xuống nước, Khương Du rơi xuống nước..."
Mấy cô bé mười mấy tuổi đang giặt quần áo bên cạnh ao nhìn thấy, sợ tới mức cất tiếng kêu to.
Mấy người đàn ông đang gặt lúa gần ao nhất nghe thấy tiếng kêu cứu, vội vàng bỏ lưỡi hái xuống, ba bước hai bước, chạy tới, đâm đầu lao xuống nước.
......
"Mặt nó trắng bệch, sẽ không chết chứ?"
“Nôn ra nước và bùn được, hẳn còn có thể cứu!
"Người thì sống, chẳng qua cũng quá đồi phong bại tục rồi phải không?"
"Đúng thế, quần áo ướt át dán lên người, ngay cả thứ kia cũng có thể nhìn thấy. Do Lại Tam Đầu vớt nó từ trong nước lên, một cô gái lớn, bị đàn ông ôm lên, dứt khoát gả cho Lại Tam Đầu xem như xong! ”
"Cũng đúng, trong sạch đã không còn, sau này ai còn đồng ý cưới nó?"
Khương Du đau đầu, đau vai, đau tay, bụng cũng đau, hơn nữa linh lực toàn thân cũng không còn, Khương Du tỉnh lại nghe thấy câu đầu tiên chính là câu này.
Cái quỷ gì vậy, được người ta cứu khỏi ao nước, ôm một cái thì trong sạch đã không còn, còn phải gả cho đối phương. Đây là thời kỳ phong kiến nào thế? Tu Chân Giới cũng không lưu hành tập tục nát lại đê tiện như vậy. Chẳng lẽ đối thủ đã chết nào của cô bò ra từ trong địa phủ chỉnh cô à?
Khương Du đón ánh mặt trời chói mắt hư hư mở mắt ra, chỉ liếc mắt qua, cô đã hoàn toàn ngây dại, chung quanh đều là một đám nông dân mặc quần áo đầy mảnh vá màu chàm, xanh, đen, xám, cắt tóc ngắn, trên cổ đeo khăn mặt đã không còn màu sắc ban đầu, làn da phơi nắng tới đen, toàn thân đều là mồ hôi và bùn.
Trang phục này, rất quen mắt, Khương Du tập trung hai mắt để nhìn, mơ hồ nhớ lại, thế này rất giống với cách ăn mặc của các bác nông dân sau giải phóng mà cô nhìn thấy trong phim tài liệu.
Mẹ nó, cô sẽ không lại xuyên không đấy chứ?
Vẻ mặt Khương Du ngây ngốc, cô từ thế kỷ 21 xuyên qua đến Tu Chân giới, vất vả lắm mới chịu được chèo lên Nguyên Anh, trở thành một trong những lão tổ đức cao vọng trọng trong tông môn, rốt cục có thể hưởng thụ thanh phúc, ai ngờ cũng chỉ là ngồi một cái mà thôi, vừa tỉnh lại đã chạy đến chỗ rách nát này.
Ông trời thối tha, cho dù muốn xuyên cũng nên để cô xuyên đến thế giới tương lai mấy trăm năm sau, tương lai kiến thức công nghệ cao, nếu không trở lại thế kỷ 21 cũng được, mỗi ngày cầm điện thoại di động làm bộ tộc cúi đầu cũng được, làm sao đưa cô đến thời đại ngay cả cơm cũng ăn không đủ no này.
Thấy Khương Du tỉnh lại mà chỉ mở mắt ra nhìn trời, dân làng thôn Hà Hoa bắt đầu bảy miệng tám lưỡi nghị luận.
"Lâu như thế mà chưa có phản ứng, bị dọa choáng váng rồi à?"
"Nếu không đưa đến trạm y tế?"
"Người đã tỉnh lại đưa trạm y tế làm gì, lãng phí."
"Đi gọi thím ba Phùng và chú ba Chu không?"
"Thím ba Phùng vừa mới trở về nấu cơm, chú ba Chu ở bên kia sân phơi nắng!"
“Nếu không vẫn nên để Lại Tam Đầu ôm nó về?”
Nghe được cái tên "Lại Tam Đầu", Khương Du đột nhiên bừng tỉnh, mẹ nó, chỉ là rơi xuống nước được cứu đã bị nói là mất sạch, phải gả cho anh ta, nếu thật sự bị anh ta ôm một đường về, hôn sự này còn không thể phải ván đã đóng thuyền à?
Không được, cô phải làm gì đó, đè tin đồn này xuống.
Khương Du đang cân nhắc ý nghĩ, Lại Tam Đầu bên cạnh đã bị thôn dân đẩy qua, ngồi xổm xuống, đỏ mặt, run rẩy vươn hai tay chuẩn bị ôm Khương Du.
Đúng lúc này, Khương Du bỗng nhiên động, hai mắt cô vô thần, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời không nhúc nhích, tay phải đặt bên hông đột nhiên duỗi ra, duỗi thẳng tắp, ngón trỏ hướng lên trời chỉ vào bầu trời quang mây xanh như rửa trên đỉnh đầu, đôi môi tái nhợt mở ra khép lại, thanh âm khàn khàn ám trầm, ám hùng khó phân biệt: "Sau nửa nén hương, đang hướng đông, mưa to!”
Nghe được một câu không đầu không đuôi này, một lúc lâu sau, thôn dân vây quanh một bên mới phản ứng lại, mỗi người đều lộ ra vẻ khác thường.
"Cô gái này không phải là rơi xuống nước bị dìm ngốc đấy chứ?" Bác gái Thẩm thương hại nhìn Khương Du thần thần ảo ảo, tựa như còn chưa hồi hồn.
Thím năm Chu bên cạnh nhìn bốn phía, hạ thấp giọng, len lén chỉ chỉ Khương Du, thần thần bí bí nói: "Nhất định là quỷ nước ám thân..."
“Đang vây quanh chỗ này ồn ào gì đó, còn không đi làm!” Trưởng thôn Thẩm Thiên Tường nghe tin dập đầu túi thuốc lá, cau mày, không vui nhìn lướt qua mọi người.
Lại Tam Đầu sợ tới mức vội vàng rụt tay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.