Chương 38:
Hồng Diệp Tự Hỏa
22/09/2023
Khương Du đi vào, nhân viên lễ tân bưu điện huyện cũng không nhiều, chỉ có hai ba người, đều là phụ nữ ba bốn mươi tuổi nhìn rất giỏi giang.
Khương Du đi thẳng đến trước tấm biển rút tiền, cằm để vào bàn màu xanh lá cây, nhìn nhân viên bên trong còn đang bận rộn, cố ý thả lỏng giọng nói: "Chị, có Khương Chí Quốc ở thôn Đại Liễu chuyển tiền không?”
Tạm thời mượn thân phận người cha đã chết của nguyên chủ dùng chút vậy.
Thời đại này vì tính di động của nhân viên không mạnh nên công việc kinh doanh của bưu điện không bận rộn, người chuyển tiền càng ít, hơn nữa hầu hết đều là khách quen cũ, cho nên không cần mở danh sách, nữ nhân viên này cũng đã xác định: "Không có.”
Thấy Khương Du gầy gò, hai con mắt rất sáng ngời, trông mong nhìn mình, giống như con mèo con nuôi trong nhà vậy, thật sự rất khó để người ta từu chối. Nữ nhân viên khẽ vuốt đầu cô: "Để tôi tìm lại lần nữa.”
Cô ấy lấy cuốn sách ra, chuyên chú tìm kiếm từng người một.
Khương Du thừa dịp cô ấy không chú ý, bắn ngón tay ra, ngưng thần tĩnh khí, hấp dẫn linh khí bốn phía, ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Thứ này đối với động vật nhỏ ngũ giác linh mẫn mà nói cũng không khác gì xuân dược cường lực. Chẳng mấy chốc hai con chuột trốn trong bưu điện từ lâu đã chạy ra, nhào xuống nhảy lên, làm ba nữ nhân viên giật nảy mình, người lớn nhất phản ứng nhạy bén nhất cầm gậy đánh xuống đất, người còn lại cởi giày ra vỗ, còn có người cầm ghế.
Thừa dịp bọn họ tập trung toàn bộ vào người chuột, Khương Du kiễng chân, duỗi dài cổ, mở ra chồng giấy rút tiền thật dày đã kẹp, chỉ có hai tờ đầu là rút tiền hôm nay, nhưng trong tên người rút tiền không có tên Chu lão tam, hai người này phân biệt là Phùng Thục Bình, La Vạn Đông.
Tầm mắt Khương Du cuối cùng rơi xuống tờ "Phùng Thục Bình", phía dưới có tên người chuyển tiền, hai chữ "Lương Nghị" phong bút mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông, địa chỉ là một khu bộ đội ở tỉnh Nam. Thời đại này gửi đồ không giống như sau này, viết rõ ràng đường bao nhiêu số bao nhiêu, trên địa chỉ ngoại trừ tỉnh thành thì chỉ có tên bộ đội và một mã bưu điện, Khương Du nhanh chóng ghi nhớ tên và địa chỉ ở trong lòng, sau đó đẩy đồ trở về, đặt tại chỗ.
Đúng lúc này, con chuột chạy đi, chị gái phụ trách xử lý chuyển tiền đầu đầy mồ hôi ngồi xuống, giơ tay lên quạt gió, nhìn Khương Du: "Xin lỗi, mấy con chuột này thật sự đã thành tinh, mèo, thuốc chuột đều không trị được chúng, luôn trốn đi.”
"Chuột trong thôn chúng em cũng vậy." Khương Du hơi cười, nói qua một câu, sau đó vẻ mặt tò mò hỏi, "Chị, chuyển tiền chỉ có thể tự mình đến lấy sao?”
Chị cả lắc đầu: "Chuyện này không nhất thiết, người thân cầm theo giấy tờ tùy thân và con dấu đến cũng có thể lấy được.”
Hóa ra vấn đề là ở đây.
Thế này cũng không kỳ quái, hiện tại vào thời đại này, rất nhiều thế hệ trước ngay cả tên của mình cũng không biết, có một số thôn núi xa xôi, người già lớn tuổi, cả đời chưa từng tới huyện thành, cho nên sẽ ủy thác con cái thậm chí là cán bộ trong thôn đến hỗ trợ rút tiền thì không có gì ngạc nhiên.
Trong lòng Khương Du mơ hồ có ý nghĩ, cô cảm kích cười với chị gái này: "Được, hôm nay phiền toái chị rồi.”
"Không tìm nữa?" Chị gái rất kinh ngạc.
Khương Du cúi đầu, nắm lấy đầu ngón tay, thần sắc ảm đạm: "Không tìm nữa, rất lâu rồi ông ấy không gửi thư cho gia đình, có lẽ sau này cũng sẽ không có.”
Lịch sử đã tạo ra rất nhiều bi hoan ly hợp, nhân viên bưu điện mấy năm nay đã gặp nhiều, bọn họ rất hiểu cảm thụ của Khương Du, nhưng lại không thể giúp, chỉ có thể nhìn cô uể oải rời đi.
Khương Du rời khỏi bưu điện, đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh.
Dưới tàng cây hòe lớn trước cửa khách sạn, đã không còn bóng dáng của hai anh em Chu Kiến Thiết, nhưng bọn họ đi đâu cũng rất dễ đoán, bởi vì xe bò vẫn còn ở dưới tàng cây hòe lớn.
Khương Du đứng ở phía sau một bụi hoa mộc đối diện, xuyên thấu qua khe hở giữa cành lá, chuẩn xác tìm được ba cha con Chu lão tam ở bàn ăn nhà hàng quốc doanh.
Hiện tại còn chưa tới 11 giờ, trong khách sạn quốc doanh chỉ có một bàn của bọn Chu lão tam. Chu Kiến Thiết và Chu Kiến Anh ngồi trước bàn cơm, Chu Kiến Thiết còn muốn giả vờ già dặn hơn chút, đắc ý nói gì đó với Chu Kiến Anh, ánh mắt Chu Kiến Anh phiêu phiêu khắp nơi, bộ dáng mới lạ như dân quê tiến vào nhà Đại Quan. Về phần Chu lão tam, ông ta đi gọi đồ ăn.
Cả nhà này cũng biết hưởng phúc đấy, chân trước lấy tiền, chân sau đã đi ăn uống, thật sựu không phải tiền mình kiếm được thì không đau lòng.
Thật sự nên để Phùng Tam Nương nhìn thử, bất quá với tính cách yếu đuối dễ dỗ dành của bà ta, cho dù có vạch trần, chỉ sợ cũng sẽ rất nhanh bị Chu lão tam dùng mấy câu dỗ dành cho qua.
Khương Du đi thẳng đến trước tấm biển rút tiền, cằm để vào bàn màu xanh lá cây, nhìn nhân viên bên trong còn đang bận rộn, cố ý thả lỏng giọng nói: "Chị, có Khương Chí Quốc ở thôn Đại Liễu chuyển tiền không?”
Tạm thời mượn thân phận người cha đã chết của nguyên chủ dùng chút vậy.
Thời đại này vì tính di động của nhân viên không mạnh nên công việc kinh doanh của bưu điện không bận rộn, người chuyển tiền càng ít, hơn nữa hầu hết đều là khách quen cũ, cho nên không cần mở danh sách, nữ nhân viên này cũng đã xác định: "Không có.”
Thấy Khương Du gầy gò, hai con mắt rất sáng ngời, trông mong nhìn mình, giống như con mèo con nuôi trong nhà vậy, thật sự rất khó để người ta từu chối. Nữ nhân viên khẽ vuốt đầu cô: "Để tôi tìm lại lần nữa.”
Cô ấy lấy cuốn sách ra, chuyên chú tìm kiếm từng người một.
Khương Du thừa dịp cô ấy không chú ý, bắn ngón tay ra, ngưng thần tĩnh khí, hấp dẫn linh khí bốn phía, ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Thứ này đối với động vật nhỏ ngũ giác linh mẫn mà nói cũng không khác gì xuân dược cường lực. Chẳng mấy chốc hai con chuột trốn trong bưu điện từ lâu đã chạy ra, nhào xuống nhảy lên, làm ba nữ nhân viên giật nảy mình, người lớn nhất phản ứng nhạy bén nhất cầm gậy đánh xuống đất, người còn lại cởi giày ra vỗ, còn có người cầm ghế.
Thừa dịp bọn họ tập trung toàn bộ vào người chuột, Khương Du kiễng chân, duỗi dài cổ, mở ra chồng giấy rút tiền thật dày đã kẹp, chỉ có hai tờ đầu là rút tiền hôm nay, nhưng trong tên người rút tiền không có tên Chu lão tam, hai người này phân biệt là Phùng Thục Bình, La Vạn Đông.
Tầm mắt Khương Du cuối cùng rơi xuống tờ "Phùng Thục Bình", phía dưới có tên người chuyển tiền, hai chữ "Lương Nghị" phong bút mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông, địa chỉ là một khu bộ đội ở tỉnh Nam. Thời đại này gửi đồ không giống như sau này, viết rõ ràng đường bao nhiêu số bao nhiêu, trên địa chỉ ngoại trừ tỉnh thành thì chỉ có tên bộ đội và một mã bưu điện, Khương Du nhanh chóng ghi nhớ tên và địa chỉ ở trong lòng, sau đó đẩy đồ trở về, đặt tại chỗ.
Đúng lúc này, con chuột chạy đi, chị gái phụ trách xử lý chuyển tiền đầu đầy mồ hôi ngồi xuống, giơ tay lên quạt gió, nhìn Khương Du: "Xin lỗi, mấy con chuột này thật sự đã thành tinh, mèo, thuốc chuột đều không trị được chúng, luôn trốn đi.”
"Chuột trong thôn chúng em cũng vậy." Khương Du hơi cười, nói qua một câu, sau đó vẻ mặt tò mò hỏi, "Chị, chuyển tiền chỉ có thể tự mình đến lấy sao?”
Chị cả lắc đầu: "Chuyện này không nhất thiết, người thân cầm theo giấy tờ tùy thân và con dấu đến cũng có thể lấy được.”
Hóa ra vấn đề là ở đây.
Thế này cũng không kỳ quái, hiện tại vào thời đại này, rất nhiều thế hệ trước ngay cả tên của mình cũng không biết, có một số thôn núi xa xôi, người già lớn tuổi, cả đời chưa từng tới huyện thành, cho nên sẽ ủy thác con cái thậm chí là cán bộ trong thôn đến hỗ trợ rút tiền thì không có gì ngạc nhiên.
Trong lòng Khương Du mơ hồ có ý nghĩ, cô cảm kích cười với chị gái này: "Được, hôm nay phiền toái chị rồi.”
"Không tìm nữa?" Chị gái rất kinh ngạc.
Khương Du cúi đầu, nắm lấy đầu ngón tay, thần sắc ảm đạm: "Không tìm nữa, rất lâu rồi ông ấy không gửi thư cho gia đình, có lẽ sau này cũng sẽ không có.”
Lịch sử đã tạo ra rất nhiều bi hoan ly hợp, nhân viên bưu điện mấy năm nay đã gặp nhiều, bọn họ rất hiểu cảm thụ của Khương Du, nhưng lại không thể giúp, chỉ có thể nhìn cô uể oải rời đi.
Khương Du rời khỏi bưu điện, đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh.
Dưới tàng cây hòe lớn trước cửa khách sạn, đã không còn bóng dáng của hai anh em Chu Kiến Thiết, nhưng bọn họ đi đâu cũng rất dễ đoán, bởi vì xe bò vẫn còn ở dưới tàng cây hòe lớn.
Khương Du đứng ở phía sau một bụi hoa mộc đối diện, xuyên thấu qua khe hở giữa cành lá, chuẩn xác tìm được ba cha con Chu lão tam ở bàn ăn nhà hàng quốc doanh.
Hiện tại còn chưa tới 11 giờ, trong khách sạn quốc doanh chỉ có một bàn của bọn Chu lão tam. Chu Kiến Thiết và Chu Kiến Anh ngồi trước bàn cơm, Chu Kiến Thiết còn muốn giả vờ già dặn hơn chút, đắc ý nói gì đó với Chu Kiến Anh, ánh mắt Chu Kiến Anh phiêu phiêu khắp nơi, bộ dáng mới lạ như dân quê tiến vào nhà Đại Quan. Về phần Chu lão tam, ông ta đi gọi đồ ăn.
Cả nhà này cũng biết hưởng phúc đấy, chân trước lấy tiền, chân sau đã đi ăn uống, thật sựu không phải tiền mình kiếm được thì không đau lòng.
Thật sự nên để Phùng Tam Nương nhìn thử, bất quá với tính cách yếu đuối dễ dỗ dành của bà ta, cho dù có vạch trần, chỉ sợ cũng sẽ rất nhanh bị Chu lão tam dùng mấy câu dỗ dành cho qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.