Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Bảo Bối
Chương 10: Một Nhà Năm Người
Vi Lương Lưu Li
09/05/2024
Đợi cho cả hai người bình tĩnh lại, Tiêu Chiến đi ra ngoài lấy nước rửa tay cho cô vợ nhỏ của mình.
Mọi người trong nhà họ Tiêu đều nghỉ trưa để chiều đi làm, không ai biết chuyện gì xảy ra trong phòng của đôi vợ chồng son. Họ đều cho rằng đôi vợ chồng son này cũng nghỉ trưa nên không ai quấy rầy.
Tiêu Chiến nhìn ba đứa trẻ nhỏ vẫn còn ngủ trên giường liền nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Vừa vào phòng đã thấy cô vợ nhỏ trừng mắt nhìn mình, nhìn cô như vậy thật dễ thương khiến anh không khỏi ngứa ngáy.
Nhưng nhìn đôi bàn tay có chút run rẩy của cô anh liền im lặng.
Tiêu Chiến yên lặng đi đến mép giường, xoa bàn tay run rẩy của cô. Nhìn thấy cô vợ nhỏ trợn trắng mắt nhìn mình, anh không khỏi bật cười.
“Anh cười gì” thấy cô vợ nhỏ bĩu môi trừng mắt với mình, cách tự phê bình bản thân khiến cô cảm thấy tốt hơn
“Hahahahahahahahahahaha” nhìn cô vợ nhỏ anh vô duyên vô cớ bật cười.
Lưu Li cười trong im lặng, cười đến mức nước mắt chảy ra phải lấy tay che miệng lại, sợ phát ra âm thanh đánh thức bọn trẻ.
Tiêu Chiến không biết nói gì trước cái tính lúc kinh lúc gào của vợ mình, nhìn cô cười đến không thở nổi, anh đành phải duỗi tay xoa lưng cho cô, chờ cô vợ nhỏ của mình hết tức xong.
“Anh mới nghĩ ra được một câu để trả lời, em đoán xem.”
“Em không biết”
Cô nói: “Anh nhìn gì?”
Anh nói: “Đang nhìn em.”
“Hahahahahahaha” nói xong cô lại cười, Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn.
Thấy Tiêu Chiến như vậy, Lưu Li cũng ngừng cười.
Không ai có thể hiểu được nỗi buồn cười vô tri này.
“Để em xem vết thương của anh có bị vỡ ra không? Trông anh như quỷ háo sắc, như chưa từng được nhìn qua phụ nữ vậy.”
“Chưa thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy. Vợ anh thật đẹp.”
“Miệng lưỡi trơn tru, không biết anh đã nói với bao nhiêu cô gái rồi.”
“Không có cô gái nào. Anh không quan tâm đến người phụ nữ khác.”
Lưu Li bắt được trọng điểm: “Có cô gái nào đến tìm anh không? Mấy người? Họ là ai?”
Lưu Li ghen tị hỏi.
“Không có nhiều. Trước vợ của đoàn trưởng có giới thiệu một đoàn nghệ thuật. Nhưng lúc đấy cưới em nên không kịp đi xem, liền nói với vợ của đoàn trưởng.”
“Tuy nhiên, sau đó đoàn nghệ thuật của họ đã tới quân đội để chia buồn. Anh đi đưa văn kiện cho đoàn trưởng và đã gặp họ ở nhà đoàn trưởng. Anh cũng không nói chuyện liền đi luôn.”
“Vậy làm sao anh biết cô gái đó có phải là người được giới thiệu cho anh không?”
“Về sau đoàn trưởng có nói, nếu không sao anh biết được, cô ấy trông như thế nào anh còn không nhớ rõ.” Tiêu Chiến bổ sung thêm.
“Coi như anh ăn nói thật thà, nếu không…”
Tiêu Chiến sờ sờ không thấy có mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ: “Về sau phải nói chuyện thật cẩn thận, vợ như vậy thật đáng sợ.”
“Oa oa oa oa oa” thằng nhóc thứ ba lại một lần nữa thi triển tuyệt kĩ “sư tử Hà Đông” thu hút ánh nhìn của hai người lớn.
Tiêu Chiến nhìn thấy thằng nhóc khóc lớn tiếng như vậy sợ đánh thức hai anh, anh vội vàng qua xem thì ra nó tè dầm.
“Này, thằng nhóc này to tiếng thật đấy”, nói xong anh nhanh chóng thay tã cho thằng nhóc, thay xong liền nín khóc, cứ sà vào lòng mẹ.
Mặt khác hai thằng nhóc kia cũng đã tỉnh rầm rì hai lần và nhìn chằm chằm vào người lớn chờ được phục vụ. Tiêu Chiến qua xem thì thấy chúng đều tè dầm và cũng bắt đầu phục vụ hai nhóc. Anh nghiến răng nhìn thằng nhóc thứ ba đang múa tay múa chân ngậm vựa lúa trong miệng.
Nghĩ thầm “quả nhiên là con của mình.”
Thay tã xong hai thằng nhóc chơi một mình xếp hàng chờ.
Tiêu Chiến lấy tã ra và giặt sạch.
Cho ba đứa trẻ ăn xong, anh đặt chúng lên giường. Nhìn chúng quơ tay múa chân cảm giác có chút thành tựu.
“Đúng rồi, bọn trẻ còn chưa có tên. Vốn định Tết Nguyên Đán anh về rồi đặt tên, nhưng không ngờ anh lại về sớm. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, nghĩ ra vài cái tên để đi đăng ký cho bọn trẻ.”
Nghe cô bảo anh đặt tên cho con anh vô cùng xúc động. Anh phải lần ba cái một lúc, so với những nhà khác lấy một cái là khó hơn nhiều, nên anh nhanh chóng cầm từ điển tìm kiếm.
Xem cả buổi chiều anh vẫn chưa quyết định được. Lưu Li dặn Tiêu Chiến trông con còn cô vào bếp nấu ăn.
Tranh thủ thời gian nấu cơm, Lưu Li trực tiếp dùng nước không gian nấu ăn, để vết thương của Tiêu Chiến nhanh lành hơn.
Mấy ngày nay Tiêu Chiến ở nhà, cô không thể sử dụng hệ thống không gian. Không biết không gian của cô ấy có tốt hay không nhưng nước trong không gian này vẫn tốt, cảm thấy trong người còn thoải mái hơn trước khi sinh.
Vì vậy cô liền nghĩ tranh thủ Tiêu Chiến ở nhà mấy tháng này giúp anh điều dưỡng thân thể một chút. Nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trên người anh, chắc hẳn mấy năm nay trên người anh có rất nhiều vết thương ẩn giấu. Bây giờ anh là người của cô nên cô có chút đau lòng.
Trong bữa tối, mọi người đều ăn sạch mâm như buổi trưa và bụng ai cũng đều căng tròn. Ở thời đại không đủ ăn này mà có thể ăn đủ no là điều thật may mắn, hơn thế nữa hương vị cũng không tồi.
Sau bữa tối, mọi người tập trung tại phòng chính và nói về việc đặt tên cho bọn trẻ và không ai tranh quyền đặt tên với cha của bọn trẻ. Mọi người chỉ tham gia chứ không bày tỏ ý kiến.
Mọi người trong nhà họ Tiêu đều nghỉ trưa để chiều đi làm, không ai biết chuyện gì xảy ra trong phòng của đôi vợ chồng son. Họ đều cho rằng đôi vợ chồng son này cũng nghỉ trưa nên không ai quấy rầy.
Tiêu Chiến nhìn ba đứa trẻ nhỏ vẫn còn ngủ trên giường liền nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Vừa vào phòng đã thấy cô vợ nhỏ trừng mắt nhìn mình, nhìn cô như vậy thật dễ thương khiến anh không khỏi ngứa ngáy.
Nhưng nhìn đôi bàn tay có chút run rẩy của cô anh liền im lặng.
Tiêu Chiến yên lặng đi đến mép giường, xoa bàn tay run rẩy của cô. Nhìn thấy cô vợ nhỏ trợn trắng mắt nhìn mình, anh không khỏi bật cười.
“Anh cười gì” thấy cô vợ nhỏ bĩu môi trừng mắt với mình, cách tự phê bình bản thân khiến cô cảm thấy tốt hơn
“Hahahahahahahahahahaha” nhìn cô vợ nhỏ anh vô duyên vô cớ bật cười.
Lưu Li cười trong im lặng, cười đến mức nước mắt chảy ra phải lấy tay che miệng lại, sợ phát ra âm thanh đánh thức bọn trẻ.
Tiêu Chiến không biết nói gì trước cái tính lúc kinh lúc gào của vợ mình, nhìn cô cười đến không thở nổi, anh đành phải duỗi tay xoa lưng cho cô, chờ cô vợ nhỏ của mình hết tức xong.
“Anh mới nghĩ ra được một câu để trả lời, em đoán xem.”
“Em không biết”
Cô nói: “Anh nhìn gì?”
Anh nói: “Đang nhìn em.”
“Hahahahahahaha” nói xong cô lại cười, Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn.
Thấy Tiêu Chiến như vậy, Lưu Li cũng ngừng cười.
Không ai có thể hiểu được nỗi buồn cười vô tri này.
“Để em xem vết thương của anh có bị vỡ ra không? Trông anh như quỷ háo sắc, như chưa từng được nhìn qua phụ nữ vậy.”
“Chưa thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy. Vợ anh thật đẹp.”
“Miệng lưỡi trơn tru, không biết anh đã nói với bao nhiêu cô gái rồi.”
“Không có cô gái nào. Anh không quan tâm đến người phụ nữ khác.”
Lưu Li bắt được trọng điểm: “Có cô gái nào đến tìm anh không? Mấy người? Họ là ai?”
Lưu Li ghen tị hỏi.
“Không có nhiều. Trước vợ của đoàn trưởng có giới thiệu một đoàn nghệ thuật. Nhưng lúc đấy cưới em nên không kịp đi xem, liền nói với vợ của đoàn trưởng.”
“Tuy nhiên, sau đó đoàn nghệ thuật của họ đã tới quân đội để chia buồn. Anh đi đưa văn kiện cho đoàn trưởng và đã gặp họ ở nhà đoàn trưởng. Anh cũng không nói chuyện liền đi luôn.”
“Vậy làm sao anh biết cô gái đó có phải là người được giới thiệu cho anh không?”
“Về sau đoàn trưởng có nói, nếu không sao anh biết được, cô ấy trông như thế nào anh còn không nhớ rõ.” Tiêu Chiến bổ sung thêm.
“Coi như anh ăn nói thật thà, nếu không…”
Tiêu Chiến sờ sờ không thấy có mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ: “Về sau phải nói chuyện thật cẩn thận, vợ như vậy thật đáng sợ.”
“Oa oa oa oa oa” thằng nhóc thứ ba lại một lần nữa thi triển tuyệt kĩ “sư tử Hà Đông” thu hút ánh nhìn của hai người lớn.
Tiêu Chiến nhìn thấy thằng nhóc khóc lớn tiếng như vậy sợ đánh thức hai anh, anh vội vàng qua xem thì ra nó tè dầm.
“Này, thằng nhóc này to tiếng thật đấy”, nói xong anh nhanh chóng thay tã cho thằng nhóc, thay xong liền nín khóc, cứ sà vào lòng mẹ.
Mặt khác hai thằng nhóc kia cũng đã tỉnh rầm rì hai lần và nhìn chằm chằm vào người lớn chờ được phục vụ. Tiêu Chiến qua xem thì thấy chúng đều tè dầm và cũng bắt đầu phục vụ hai nhóc. Anh nghiến răng nhìn thằng nhóc thứ ba đang múa tay múa chân ngậm vựa lúa trong miệng.
Nghĩ thầm “quả nhiên là con của mình.”
Thay tã xong hai thằng nhóc chơi một mình xếp hàng chờ.
Tiêu Chiến lấy tã ra và giặt sạch.
Cho ba đứa trẻ ăn xong, anh đặt chúng lên giường. Nhìn chúng quơ tay múa chân cảm giác có chút thành tựu.
“Đúng rồi, bọn trẻ còn chưa có tên. Vốn định Tết Nguyên Đán anh về rồi đặt tên, nhưng không ngờ anh lại về sớm. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, nghĩ ra vài cái tên để đi đăng ký cho bọn trẻ.”
Nghe cô bảo anh đặt tên cho con anh vô cùng xúc động. Anh phải lần ba cái một lúc, so với những nhà khác lấy một cái là khó hơn nhiều, nên anh nhanh chóng cầm từ điển tìm kiếm.
Xem cả buổi chiều anh vẫn chưa quyết định được. Lưu Li dặn Tiêu Chiến trông con còn cô vào bếp nấu ăn.
Tranh thủ thời gian nấu cơm, Lưu Li trực tiếp dùng nước không gian nấu ăn, để vết thương của Tiêu Chiến nhanh lành hơn.
Mấy ngày nay Tiêu Chiến ở nhà, cô không thể sử dụng hệ thống không gian. Không biết không gian của cô ấy có tốt hay không nhưng nước trong không gian này vẫn tốt, cảm thấy trong người còn thoải mái hơn trước khi sinh.
Vì vậy cô liền nghĩ tranh thủ Tiêu Chiến ở nhà mấy tháng này giúp anh điều dưỡng thân thể một chút. Nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trên người anh, chắc hẳn mấy năm nay trên người anh có rất nhiều vết thương ẩn giấu. Bây giờ anh là người của cô nên cô có chút đau lòng.
Trong bữa tối, mọi người đều ăn sạch mâm như buổi trưa và bụng ai cũng đều căng tròn. Ở thời đại không đủ ăn này mà có thể ăn đủ no là điều thật may mắn, hơn thế nữa hương vị cũng không tồi.
Sau bữa tối, mọi người tập trung tại phòng chính và nói về việc đặt tên cho bọn trẻ và không ai tranh quyền đặt tên với cha của bọn trẻ. Mọi người chỉ tham gia chứ không bày tỏ ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.