Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Bảo Bối
Chương 3: Tiêu Chiến Bị Thương Về Nhà Nghỉ Dưỡng
Vi Lương Lưu Li
02/09/2023
Nhà họ Tiêu vẫn chưa tách hộ nên đám đông cũng có mười mấy người, lại cộng thêm ba đứa cháu trai mới sinh, nhân dịp mừng đầy tháng của bọn trẻ, tất cả thành viên trong gia đình nhà họ Tiêu đều cười nói thả ga.
Trong làng, gia đình họ Tiêu là dòng họ lớn nhất. Ông Tiêu, cha chồng của Lưu Li, nói rằng trong quá khứ dòng họ chỉ còn sót lại hai người con trai, nhưng mỗi người đều sinh được bảy người con trai. Tổng cộng mười bốn người con trai này đều đã lập gia đình và có con. Ông Tiêu là con út trong gia đình nhà họ Tiêu và cũng là người trong họ có học thức uyên bác và suy nghĩ linh hoạt nhất, vì vậy ông mới trở thành trưởng thôn...
Ngày hôm nay, bỗng có rất nhiều người đến nhà họ Tiêu, mỗi bàn có cả chục người ngồi, ông Tiêu đã chi một khoản tiền lớn cho các cháu trai bé nhỏ...
Ngày hôm trước, ông đã nhờ con trai lớn đang làm việc tại trang trại heo đặt mua nửa con heo, ông cũng nhờ con trai thứ hai đi lên núi bắt vài con gà, sau sắp xếp làm thành tám món ăn. Trong thời đại này, đó là một bữa tiệc rất thịnh soạn...
Ba cô vợ của gia đình nhà họ Tiêu đã thức dậy từ khi trời tờ mờ sáng để chuẩn bị.
Đầu tiên, họ vội vàng làm sạch lông gà, sau đó ngâm trong gia vị và nước sôi để làm sạch. Một nửa con gà xào tỏi ớt, nửa còn lại chế biến thành gà hầm nấm. Đầu heo thì om, còn có món thịt heo xửng bắc bộ, món thịt kho tàu, thịt nướng, một đĩa rau trộn, một đĩa đậu phụng và thậm chí cả món rau xào cũng cho thêm thịt heo, có thể nói đây là một bữa tiệc khá tuyệt vời. Mùi thơm từ bếp khiến cả trẻ em lẫn người lớn đều thèm khát, chỉ khác là người lớn kiên nhẫn nuốt nước miếng còn trẻ em thì chảy nước miếng ra ngoài...
Lưu Li và mẹ chồng cùng với chị dâu cả đã đi chào hỏi họ hàng sau đó quay lại phòng để cho các bé bú sữa...
Lúc này, cô con dâu thứ hai của gia đình họ Tiêu đã mang đồ ăn đến cho Lưu Li.
"Con hãy ăn trước đi, mẹ sẽ trông chừng cho, chờ bọn trẻ bú sữa lâu lắm, ăn no rồi hãy cho bọn trẻ bú, Vương Lê và Trương Tuyết cũng đi ăn đi, hôm nay các con đã vất vả rồi.” Mẹ Tiêu nói.
"Không sao, mẹ đi ăn trước đi để con trông bọn trẻ. Con chưa đói lắm, con sẽ ăn sau." Chị dâu cả Vương Lệ nói.
Con dâu thứ hai Trương Tuyết bên cạnh cũng đồng thanh nói.
Lúc này, một cái đầu nhỏ xuất hiện từ cửa, thấy bà nội, mẹ, dì cả và dì tư đang nói chuyện, liền rút người lại, sau đó lại ló đầu vào, khiến người lớn trong phòng cười thật to.
Đó là Noãn Noãn, con gái của anh hai Tiêu Văn và chị dâu Trương Tuyết, mới ba tuổi nhưng rất kháu khỉnh, cô bé rất thích ba đứa em trai song sinh của mình và mỗi ngày đều tới phòng dì tư để xem các em bé.
Hôm nay vì có quá nhiều người và ai cũng đều bận, nên đã đề nghị hai đứa trẻ lớn hơn chăm sóc và chơi cùng cô bé này.
"Noãn Noãn, con đến xem em bé à? Sao không đi ăn với cha con?" Trương Tuyết nhìn cô con gái đáng yêu và hỏi.
"Con đã ăn xong rồi mới đến đây. Con nhớ em bé lắm, nếu con không được gặp em bé liền thì con cũng không muốn ăn nữa." Người lớn phá lên cười khi nghe Noãn Noãn nói.
"Vậy mẹ và chị dâu đi ăn trước nhé, con sẽ trông coi ở đây." Trương Tuyết nói.
"Được, vậy chúng ta ra ngoài ăn trước, sau đó đến thay ca cho con nhé. Noãn Noãn có muốn đi cùng bà ra ngoài ăn thêm một chút không?" Mẹ Tiêu cười và hỏi Noãn Noãn.
"Không cần, bà ạ. Noãn Noãn đã no rồi, nhìn các em bé thì Noãn Noãn không thấy đói nữa." Noãn Noãn nói làm mọi người cười lần nữa...
Giữa những ly rượu chào mừng và cụng vào nhau, có tiếng ô tô vang lên, các em nhỏ trong làng chạy theo sau ô tô...
Ô tô dừng ở cửa lớn nhà họ Tiêu, mọi người trong nhà và những người còn lại đang giúp đỡ dọn dẹp đồng loạt nhìn về phía cửa, từ trên xe bước xuống một người đàn ông cao to, tiếp theo là hai người đàn cũng vạm vỡ không kém, trong những người đó có con trai thứ tư nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến, người đã không về nhà suốt một năm qua.
Ba người đàn ông vừa bước xuống thấy đám đông trong sân cũng bất ngờ…
Tiêu Chiến vẫn còn đang ngơ ngác thì mẹ anh và mọi người đã chạy ra đón.
"Con trai, sao con lại trở về vào lúc này? Không phải con nói tết mới về sao?" Mẹ Tiêu hỏi.
Mọi người nhìn Tiêu Chiến, chờ đợi anh trả lời.
"Hay là anh biết hôm nay đầy tháng con trai anh nên mới trở về đúng không?" Dì Trương hàng xóm nói.
"Dì à, tiểu đoàn trưởng trở về để điều trị vết thương." Một người lính trẻ bên cạnh nói.
Khi nghe Tiêu Chiến bị thương, mẹ Tiêu không còn bình tĩnh nữa. Bà kéo con trai vào nhà.
Cha Tiêu nói với mọi người "Mọi người đi về trước nhé, nhà hôm nay hỗn loạn quá, lần sau lại mời mọi người ghé chơi."
Mọi người cũng tự hiểu và ai nấy bắt đầu ra về, còn gia đình họ Lưu thì cùng mọi người vào trong nhà.
Trong gian phòng phía tây, Lưu Li vẫn chưa biết người chồng thân yêu của mình đã trở về, cô vẫn đang cho con bú...
Tiêu Chiến bị kéo vào trong nhà, mẹ Tiêu liền cởi áo kiểm tra vết thương của anh, cha Tiêu cũng đang chào đón và tiếp đãi hai người lính trẻ đã đưa Tiêu Chiến về nhà.
"Mẹ, con thật sự không sao, đừng khóc mà, chỉ bị thương ở cánh tay và ngực một chút, bây giờ đã không sao rồi, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi là được." Tiêu Chiến an ủi mẹ.
"Con trai ơi, mẹ suốt ngày luôn lo lắng vì con. Tại sao con lại bị thương nữa vậy?" Mẹ Tiêu lau nước mắt nói.
"Mẹ, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại có nhiều người tập trung thế?" Tiêu Chiến hỏi.
"Con không hỏi thì mẹ quên mất, hôm nay là tiệc mừng đầy tháng của con trai con. Cha của bọn trẻ trở về thật đúng lúc."
Tiêu Chiến nghe tin con trai đã tròn một tháng bỗng ngỡ ngàng, gần một năm không về nhà lại lên chức cha, Tiêu Chiến cảm thấy xúc động...
"Đúng rồi, con hãy nhanh vào xem vợ và con trai con. Mẹ sẽ đi nấu một chút đồ ăn, về đường xa như vậy chắc con chưa ăn gì đâu nhỉ?"
"Dạ mẹ, con đi xem vợ và con trai con." Tiêu Chiến nói và đi vào gian phòng phía tây...
Trong làng, gia đình họ Tiêu là dòng họ lớn nhất. Ông Tiêu, cha chồng của Lưu Li, nói rằng trong quá khứ dòng họ chỉ còn sót lại hai người con trai, nhưng mỗi người đều sinh được bảy người con trai. Tổng cộng mười bốn người con trai này đều đã lập gia đình và có con. Ông Tiêu là con út trong gia đình nhà họ Tiêu và cũng là người trong họ có học thức uyên bác và suy nghĩ linh hoạt nhất, vì vậy ông mới trở thành trưởng thôn...
Ngày hôm nay, bỗng có rất nhiều người đến nhà họ Tiêu, mỗi bàn có cả chục người ngồi, ông Tiêu đã chi một khoản tiền lớn cho các cháu trai bé nhỏ...
Ngày hôm trước, ông đã nhờ con trai lớn đang làm việc tại trang trại heo đặt mua nửa con heo, ông cũng nhờ con trai thứ hai đi lên núi bắt vài con gà, sau sắp xếp làm thành tám món ăn. Trong thời đại này, đó là một bữa tiệc rất thịnh soạn...
Ba cô vợ của gia đình nhà họ Tiêu đã thức dậy từ khi trời tờ mờ sáng để chuẩn bị.
Đầu tiên, họ vội vàng làm sạch lông gà, sau đó ngâm trong gia vị và nước sôi để làm sạch. Một nửa con gà xào tỏi ớt, nửa còn lại chế biến thành gà hầm nấm. Đầu heo thì om, còn có món thịt heo xửng bắc bộ, món thịt kho tàu, thịt nướng, một đĩa rau trộn, một đĩa đậu phụng và thậm chí cả món rau xào cũng cho thêm thịt heo, có thể nói đây là một bữa tiệc khá tuyệt vời. Mùi thơm từ bếp khiến cả trẻ em lẫn người lớn đều thèm khát, chỉ khác là người lớn kiên nhẫn nuốt nước miếng còn trẻ em thì chảy nước miếng ra ngoài...
Lưu Li và mẹ chồng cùng với chị dâu cả đã đi chào hỏi họ hàng sau đó quay lại phòng để cho các bé bú sữa...
Lúc này, cô con dâu thứ hai của gia đình họ Tiêu đã mang đồ ăn đến cho Lưu Li.
"Con hãy ăn trước đi, mẹ sẽ trông chừng cho, chờ bọn trẻ bú sữa lâu lắm, ăn no rồi hãy cho bọn trẻ bú, Vương Lê và Trương Tuyết cũng đi ăn đi, hôm nay các con đã vất vả rồi.” Mẹ Tiêu nói.
"Không sao, mẹ đi ăn trước đi để con trông bọn trẻ. Con chưa đói lắm, con sẽ ăn sau." Chị dâu cả Vương Lệ nói.
Con dâu thứ hai Trương Tuyết bên cạnh cũng đồng thanh nói.
Lúc này, một cái đầu nhỏ xuất hiện từ cửa, thấy bà nội, mẹ, dì cả và dì tư đang nói chuyện, liền rút người lại, sau đó lại ló đầu vào, khiến người lớn trong phòng cười thật to.
Đó là Noãn Noãn, con gái của anh hai Tiêu Văn và chị dâu Trương Tuyết, mới ba tuổi nhưng rất kháu khỉnh, cô bé rất thích ba đứa em trai song sinh của mình và mỗi ngày đều tới phòng dì tư để xem các em bé.
Hôm nay vì có quá nhiều người và ai cũng đều bận, nên đã đề nghị hai đứa trẻ lớn hơn chăm sóc và chơi cùng cô bé này.
"Noãn Noãn, con đến xem em bé à? Sao không đi ăn với cha con?" Trương Tuyết nhìn cô con gái đáng yêu và hỏi.
"Con đã ăn xong rồi mới đến đây. Con nhớ em bé lắm, nếu con không được gặp em bé liền thì con cũng không muốn ăn nữa." Người lớn phá lên cười khi nghe Noãn Noãn nói.
"Vậy mẹ và chị dâu đi ăn trước nhé, con sẽ trông coi ở đây." Trương Tuyết nói.
"Được, vậy chúng ta ra ngoài ăn trước, sau đó đến thay ca cho con nhé. Noãn Noãn có muốn đi cùng bà ra ngoài ăn thêm một chút không?" Mẹ Tiêu cười và hỏi Noãn Noãn.
"Không cần, bà ạ. Noãn Noãn đã no rồi, nhìn các em bé thì Noãn Noãn không thấy đói nữa." Noãn Noãn nói làm mọi người cười lần nữa...
Giữa những ly rượu chào mừng và cụng vào nhau, có tiếng ô tô vang lên, các em nhỏ trong làng chạy theo sau ô tô...
Ô tô dừng ở cửa lớn nhà họ Tiêu, mọi người trong nhà và những người còn lại đang giúp đỡ dọn dẹp đồng loạt nhìn về phía cửa, từ trên xe bước xuống một người đàn ông cao to, tiếp theo là hai người đàn cũng vạm vỡ không kém, trong những người đó có con trai thứ tư nhà họ Tiêu, Tiêu Chiến, người đã không về nhà suốt một năm qua.
Ba người đàn ông vừa bước xuống thấy đám đông trong sân cũng bất ngờ…
Tiêu Chiến vẫn còn đang ngơ ngác thì mẹ anh và mọi người đã chạy ra đón.
"Con trai, sao con lại trở về vào lúc này? Không phải con nói tết mới về sao?" Mẹ Tiêu hỏi.
Mọi người nhìn Tiêu Chiến, chờ đợi anh trả lời.
"Hay là anh biết hôm nay đầy tháng con trai anh nên mới trở về đúng không?" Dì Trương hàng xóm nói.
"Dì à, tiểu đoàn trưởng trở về để điều trị vết thương." Một người lính trẻ bên cạnh nói.
Khi nghe Tiêu Chiến bị thương, mẹ Tiêu không còn bình tĩnh nữa. Bà kéo con trai vào nhà.
Cha Tiêu nói với mọi người "Mọi người đi về trước nhé, nhà hôm nay hỗn loạn quá, lần sau lại mời mọi người ghé chơi."
Mọi người cũng tự hiểu và ai nấy bắt đầu ra về, còn gia đình họ Lưu thì cùng mọi người vào trong nhà.
Trong gian phòng phía tây, Lưu Li vẫn chưa biết người chồng thân yêu của mình đã trở về, cô vẫn đang cho con bú...
Tiêu Chiến bị kéo vào trong nhà, mẹ Tiêu liền cởi áo kiểm tra vết thương của anh, cha Tiêu cũng đang chào đón và tiếp đãi hai người lính trẻ đã đưa Tiêu Chiến về nhà.
"Mẹ, con thật sự không sao, đừng khóc mà, chỉ bị thương ở cánh tay và ngực một chút, bây giờ đã không sao rồi, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi là được." Tiêu Chiến an ủi mẹ.
"Con trai ơi, mẹ suốt ngày luôn lo lắng vì con. Tại sao con lại bị thương nữa vậy?" Mẹ Tiêu lau nước mắt nói.
"Mẹ, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại có nhiều người tập trung thế?" Tiêu Chiến hỏi.
"Con không hỏi thì mẹ quên mất, hôm nay là tiệc mừng đầy tháng của con trai con. Cha của bọn trẻ trở về thật đúng lúc."
Tiêu Chiến nghe tin con trai đã tròn một tháng bỗng ngỡ ngàng, gần một năm không về nhà lại lên chức cha, Tiêu Chiến cảm thấy xúc động...
"Đúng rồi, con hãy nhanh vào xem vợ và con trai con. Mẹ sẽ đi nấu một chút đồ ăn, về đường xa như vậy chắc con chưa ăn gì đâu nhỉ?"
"Dạ mẹ, con đi xem vợ và con trai con." Tiêu Chiến nói và đi vào gian phòng phía tây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.