Thập Niên 70: Tôi Mang Thai Ba Bảo Bối
Chương 8: Tình Cảm Thăng Hoa
Vi Lương Lưu Li
09/05/2024
Lúc đầu, Lưu Li còn có chút kháng cự. Nhưng sau đó, cả người cô đều ngã vào vòng tay của Tiêu Chiến như một vũng nước xuân. Cô còn có nửa phần sức lực, không biết từ lúc nào mà hai tay cô đã ôm lấy cổ Tiêu Chiến và cô cũng từ chống cự thay đổi thành nghênh đón.
Nụ hôn của Tiêu Chiến từ mưa rền gió dữ, không có quy tắc trở nên dịu dàng hơn. Bàn tay của anh vô thức leo lên vùng đồi núi mà anh ấy đã thèm muốn từ lâu, cảm giác đó khiến Tiêu Chiến cảm thấy mình như đang ở trong mây, anh càng không kiêng nể gì. Dường như Lưu Li bị hôn đến gần mức không thở được, vì vậy cô phải buông tay.
Lưu Li nhìn người đàn ông cao lớn và đẹp trai trước mắt mình với ánh nhìn say sưa, chớp đôi mắt to có chút ngập nước vì xúc động. Có vẻ như hồn của Tiêu Chiến đã bị cô vợ nhỏ của mình câu đi rồi…
Cả hai đều có chút chưa cam lòng. Lúc này, Tiêu Chiến lại chuẩn bị hôn Lưu Li lần nữa thì đứa trẻ tỉnh…
Lưu Li phục hồi lại tinh thần. Từ trong lòng Tiêu Chiến hốt hoảng đứng dậy nhìn đứa trẻ.
Tiêu Chiến nhìn thấy vợ mình thẹn thùng bèn nở lên một nụ cười, ung dung thong thả đứng dậy mặc áo vào.
Vừa rồi là anh cố ý. Từ tối hôm qua anh cởi quần áo, cô vợ nhỏ của anh chỉ liếc nhìn anh, hai mắt đã sáng lên. Anh liền biết vợ của anh hài lòng với dáng người của mình, cho nên anh cố ý làm như vậy và kết quả không tồi.
“Vợ, em có thể bù đắp cho tôi vào ban đêm.”
Tiêu Chiến cố ý cúi đầu thổi khí vào tai cô, nhìn thấy vợ đỏ bừng mặt khiến trong lòng anh có chút ngứa ngáy…
Lưu Li có chút ngượng ngùng sau khi nghe thấy Tiêu Chiến nói, nghĩ thầm: “Tiêu Chiến này đứng thẳng lên nhìn thật quyến rũ…”
Nhìn thấy gương mặt cô vợ nhỏ ngày càng đỏ mặt, giống như một quả táo lớn đang chín khiến anh muốn cắn một miếng.
Sợ dọa cô vợ nhỏ sợ hãi, anh cố gắng kìm nén tâm sắp sửa cử động của mình nên không nói chuyện…
Nhìn con trai cả trong lồng ngực của cô vợ nhỏ.
Nó ngon đến nỗi anh vô thức nuốt nước bọt.
Nghe thấy tiếng nuốt nước bọt Lưu Li ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt có thần. Trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra anh cũng muốn nếm thử, ánh mắt trần trụi này khiến Lưu Li sợ hãi.
Cô miễn cưỡng mới có thể nuôi được ba đứa con của mình và không đủ sữađể nuôi thêm một người nữa đâu. Nghĩ đến việc anh nói bồi thường vào ban đêm, trong lòng không hiểu tại sao có chút mơ hồ…
Dưới sự tấn công bằng mắt của Tiêu Chiến, Lưu Li vẫn kiên trì cho đứa trẻ ăn no. Tiêu Chiến cũng vỗ về đứa trẻ đang bị nấc sữa, kỹ năng này Tiêu Chiến học được từ tối hôm qua…
Sau đó,Tiêu Chiến đi lấy nước ấm, còn Lưu Li thay tã cho đứa trẻ. Hai người phối hợp lại vô cùng ăn ý.
Dọn dẹp xong mọi thứ cũng đến giờ làm bữa trưa. Cả nhà đều ở ngoài đồng nên Lưu Li định làm bữa trưa cho cả nhà.
Trước kia Lưu Li ở cữ, mẹ Tiêu đã làm ở nhà. Thỉnh thoảng, khi đứa trẻ ngủ, Lưu Li sẽ đến giúp một chút nhưng mà mẹ Tiêu không cho cô chạm vào đến khi cô ở cữ xong và để cô ấy ở trong nhà.
Tháng 9, tháng 10 ở phương bắc thời tiết sớm muộn cũng có chút se se lạnh…
Lưu Li vào bếp xem có gì. Tiệc rượu hôm trước còn dư lại một ít thịt heo và xương to. Cô liền chuẩn bị làm thịt heo hầm đậu que, nấu canh sườn, xào rau, lại đem ít thịt gà dư ra nâu cùng với ớt. Cô thấy trong góc có một túi khoai tây, lấy một vài củ và chiên làm thành một đĩa khoai tây lớn với một ít ớt xanh cắt nhỏ.
Kiếp trước của Lưu Li là người phương bắc, sau này trưởng thành sinh sống ở phương nam nên vẫn biết làm đồ ăn ở Đông Bắc.
Người phương bắc rất ít khi uống canh. Kiếp trước ở phương nam Lưu Li đã giúp đỡ một bà lão đến từ Thượng Hải.
Cô luôn đến nhà bà và học nấu các loại canh cùng bà.
Đứa trẻ đã ngủ, Tiêu Chiến định ra ngoài xem có giúp được gì cho vợ không. Nhìn thấy trước mắt là bốn món ăn ngon và một bát canh, Tiêu Chiến cảm thấy cuộc đời mình đã trọn vẹn.
Nhìn trán cô vợ nhỏ của mình mồ hôi ướt nhẹp, không nhịn được giơ tay ra lau giúp vợ, còn nhân cơ hội véo mặt cô.
Cảm giác không tồi, mềm mại mịn màng, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. Trong thời gian ở cữ, có nhiều dinh dưỡng nuôi trắng hồng, khiến anh muốn véo thật lâu…
Lưu Li nói không lên lời vì người chồng đáng ghét của mình. Đây là sở thích gì, cô trợn mắt nhìn anh, hất tay anh ra và lau sạch vết bẩn trên mặt mình…
Tiếng chuông vang lên báo hết giờ làm việc, cô thấy một đám người đang trở về nhà ai về nhà nấy…
Mẹ Tiêu và con dâu cả nhà họ Tiêu về sớm mười phút để nấu cơm. Về đến nhà, thấy thức ăn trên bàn, họ vô cùng nhẹ nhõm.
“Mẹ, vợ con cơm nước xong rồi. Mọi người về rửa tay liền ăn cơm. Vợ con nấu bốn món ăn và một bát canh, lát mẹ nếm thử.” Tiêu Chiến nhìn về phía mẹ Tiêu và con dâu cả nhà họ Tiêu khoe khoang.
Mẹ Tiêu và con dâu cả nhà họ Tiêu liếc nhìn nhau rồi cười.
Trước đây, anh đi một năm không quay lại và không có tin tức gì về anh, họ nghĩ rằng Tiêu Chiến sẽ không thích Lưu Li, nhưng bây giờ có vẻ như là do họ lo lắng nhiều.
Bây giờ bắt đầu khoe khoang vợ của mình, xem ra hai người ở chung cũng không tệ lắm.
“Được rồi, lát mẹ sẽ nếm thử, nhìn đồ ăn có vẻ rất ngon.” Mẹ Tiêu nói.
Chỉ trong chốc lát, mọi người trong nhà họ Tiêu đều trở về. Mọi người nhìn thấy thức ăn ở trên bàn không nhịn được đều khen ngợi. Bốn món ăn và một bát canh đều được mọi người ăn sạch.
Phải nói rằng món ăn tuy ít, mười mấy người ăn bốn món và một canh, nhưng đồ ăn nhiều, canh cũng được đựng trong tô sứ to.
Nụ hôn của Tiêu Chiến từ mưa rền gió dữ, không có quy tắc trở nên dịu dàng hơn. Bàn tay của anh vô thức leo lên vùng đồi núi mà anh ấy đã thèm muốn từ lâu, cảm giác đó khiến Tiêu Chiến cảm thấy mình như đang ở trong mây, anh càng không kiêng nể gì. Dường như Lưu Li bị hôn đến gần mức không thở được, vì vậy cô phải buông tay.
Lưu Li nhìn người đàn ông cao lớn và đẹp trai trước mắt mình với ánh nhìn say sưa, chớp đôi mắt to có chút ngập nước vì xúc động. Có vẻ như hồn của Tiêu Chiến đã bị cô vợ nhỏ của mình câu đi rồi…
Cả hai đều có chút chưa cam lòng. Lúc này, Tiêu Chiến lại chuẩn bị hôn Lưu Li lần nữa thì đứa trẻ tỉnh…
Lưu Li phục hồi lại tinh thần. Từ trong lòng Tiêu Chiến hốt hoảng đứng dậy nhìn đứa trẻ.
Tiêu Chiến nhìn thấy vợ mình thẹn thùng bèn nở lên một nụ cười, ung dung thong thả đứng dậy mặc áo vào.
Vừa rồi là anh cố ý. Từ tối hôm qua anh cởi quần áo, cô vợ nhỏ của anh chỉ liếc nhìn anh, hai mắt đã sáng lên. Anh liền biết vợ của anh hài lòng với dáng người của mình, cho nên anh cố ý làm như vậy và kết quả không tồi.
“Vợ, em có thể bù đắp cho tôi vào ban đêm.”
Tiêu Chiến cố ý cúi đầu thổi khí vào tai cô, nhìn thấy vợ đỏ bừng mặt khiến trong lòng anh có chút ngứa ngáy…
Lưu Li có chút ngượng ngùng sau khi nghe thấy Tiêu Chiến nói, nghĩ thầm: “Tiêu Chiến này đứng thẳng lên nhìn thật quyến rũ…”
Nhìn thấy gương mặt cô vợ nhỏ ngày càng đỏ mặt, giống như một quả táo lớn đang chín khiến anh muốn cắn một miếng.
Sợ dọa cô vợ nhỏ sợ hãi, anh cố gắng kìm nén tâm sắp sửa cử động của mình nên không nói chuyện…
Nhìn con trai cả trong lồng ngực của cô vợ nhỏ.
Nó ngon đến nỗi anh vô thức nuốt nước bọt.
Nghe thấy tiếng nuốt nước bọt Lưu Li ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một đôi mắt có thần. Trong ánh mắt ẩn ẩn lộ ra anh cũng muốn nếm thử, ánh mắt trần trụi này khiến Lưu Li sợ hãi.
Cô miễn cưỡng mới có thể nuôi được ba đứa con của mình và không đủ sữađể nuôi thêm một người nữa đâu. Nghĩ đến việc anh nói bồi thường vào ban đêm, trong lòng không hiểu tại sao có chút mơ hồ…
Dưới sự tấn công bằng mắt của Tiêu Chiến, Lưu Li vẫn kiên trì cho đứa trẻ ăn no. Tiêu Chiến cũng vỗ về đứa trẻ đang bị nấc sữa, kỹ năng này Tiêu Chiến học được từ tối hôm qua…
Sau đó,Tiêu Chiến đi lấy nước ấm, còn Lưu Li thay tã cho đứa trẻ. Hai người phối hợp lại vô cùng ăn ý.
Dọn dẹp xong mọi thứ cũng đến giờ làm bữa trưa. Cả nhà đều ở ngoài đồng nên Lưu Li định làm bữa trưa cho cả nhà.
Trước kia Lưu Li ở cữ, mẹ Tiêu đã làm ở nhà. Thỉnh thoảng, khi đứa trẻ ngủ, Lưu Li sẽ đến giúp một chút nhưng mà mẹ Tiêu không cho cô chạm vào đến khi cô ở cữ xong và để cô ấy ở trong nhà.
Tháng 9, tháng 10 ở phương bắc thời tiết sớm muộn cũng có chút se se lạnh…
Lưu Li vào bếp xem có gì. Tiệc rượu hôm trước còn dư lại một ít thịt heo và xương to. Cô liền chuẩn bị làm thịt heo hầm đậu que, nấu canh sườn, xào rau, lại đem ít thịt gà dư ra nâu cùng với ớt. Cô thấy trong góc có một túi khoai tây, lấy một vài củ và chiên làm thành một đĩa khoai tây lớn với một ít ớt xanh cắt nhỏ.
Kiếp trước của Lưu Li là người phương bắc, sau này trưởng thành sinh sống ở phương nam nên vẫn biết làm đồ ăn ở Đông Bắc.
Người phương bắc rất ít khi uống canh. Kiếp trước ở phương nam Lưu Li đã giúp đỡ một bà lão đến từ Thượng Hải.
Cô luôn đến nhà bà và học nấu các loại canh cùng bà.
Đứa trẻ đã ngủ, Tiêu Chiến định ra ngoài xem có giúp được gì cho vợ không. Nhìn thấy trước mắt là bốn món ăn ngon và một bát canh, Tiêu Chiến cảm thấy cuộc đời mình đã trọn vẹn.
Nhìn trán cô vợ nhỏ của mình mồ hôi ướt nhẹp, không nhịn được giơ tay ra lau giúp vợ, còn nhân cơ hội véo mặt cô.
Cảm giác không tồi, mềm mại mịn màng, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. Trong thời gian ở cữ, có nhiều dinh dưỡng nuôi trắng hồng, khiến anh muốn véo thật lâu…
Lưu Li nói không lên lời vì người chồng đáng ghét của mình. Đây là sở thích gì, cô trợn mắt nhìn anh, hất tay anh ra và lau sạch vết bẩn trên mặt mình…
Tiếng chuông vang lên báo hết giờ làm việc, cô thấy một đám người đang trở về nhà ai về nhà nấy…
Mẹ Tiêu và con dâu cả nhà họ Tiêu về sớm mười phút để nấu cơm. Về đến nhà, thấy thức ăn trên bàn, họ vô cùng nhẹ nhõm.
“Mẹ, vợ con cơm nước xong rồi. Mọi người về rửa tay liền ăn cơm. Vợ con nấu bốn món ăn và một bát canh, lát mẹ nếm thử.” Tiêu Chiến nhìn về phía mẹ Tiêu và con dâu cả nhà họ Tiêu khoe khoang.
Mẹ Tiêu và con dâu cả nhà họ Tiêu liếc nhìn nhau rồi cười.
Trước đây, anh đi một năm không quay lại và không có tin tức gì về anh, họ nghĩ rằng Tiêu Chiến sẽ không thích Lưu Li, nhưng bây giờ có vẻ như là do họ lo lắng nhiều.
Bây giờ bắt đầu khoe khoang vợ của mình, xem ra hai người ở chung cũng không tệ lắm.
“Được rồi, lát mẹ sẽ nếm thử, nhìn đồ ăn có vẻ rất ngon.” Mẹ Tiêu nói.
Chỉ trong chốc lát, mọi người trong nhà họ Tiêu đều trở về. Mọi người nhìn thấy thức ăn ở trên bàn không nhịn được đều khen ngợi. Bốn món ăn và một bát canh đều được mọi người ăn sạch.
Phải nói rằng món ăn tuy ít, mười mấy người ăn bốn món và một canh, nhưng đồ ăn nhiều, canh cũng được đựng trong tô sứ to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.