Thập Niên 70: Trở Thành Học Bá
Chương 14:
Hồ Đồ
11/06/2022
Nếu như con trai lão tam được đi học, không những trong nhà thiếu đi sức lao động, còn có khả năng tăng thêm gánh nặng.
Con nhà mình còn chưa có đãi ngộ như vậy, đương nhiên là không vui.
Hơn nữa, lão tứ là người ghi điểm trong đội, cũng không lao động gì nhiều. Nhiều nhất chỉ có thể nuôi sống bản thân, đối với những người khác trong nhà một chút trợ giúp cũng không có.
Lâm Quốc An cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, đắc ý nói, “Ba mẹ, hai người nhìn xem, nhà chúng ta Vãn Sinh thông minh như vậy, nếu như không được đi học, thực sự quá xin lỗi tổ tiên nhà chúng ta. Ba mẹ nói có phải hay không?”
Lời này quả thật không sai, vị trí thôn Thượng Lâm hẻo lánh, vẫn luôn rất nghèo. Tổ tiên nhà họ Lâm từ trước đến nay đều nông dân. Ông Lâm thậm chí là người thất học, không biết được mấy chữ, trước đây thời điểm trong đội phát động phong trào xoá nạn mù chữ mới bắt đầu biết chữ.
Ông Lâm và bà Lâm đều thực rối rắm.
Bọn họ hoàn toàn không biết, rốt cuộc no bụng quan trọng hơn, hay là để một đứa nhỏ thông minh đi học quan trọng hơn.
Trương Thu Yến nhìn ra ông bà Lâm đã bắt đầu do dự, đột nhiên linh quang vừa hiện, “Ai biết nó trước đó đã học rất lâu rồi. Nếu như Đông Sinh nhà con cũng có thời gian học nhiều như thế, hiện giờ chắc chắn cũng như Vãn Sinh.”
Lâm Đông Sinh lập tức thẳng lưng.
Lưu Thắng Nam vẻ mặt tự tin nhìn thằng con nhà mình, “Vãn Sinh nhà chị học một lần liền biết, bằng không để tứ thúc tìm sách khác cho hắn học, học xong liền đọc cho mọi người nghe. Nếu Vãn Sinh có thể làm được, mọi người trong nhà phải đồng ý để Vãn Sinh đi học. Như vậy có được không?”
Lâm Quốc An lập tức nói, “Đương nhiên là được, thiên phú của tất cả mọi người trong nhà đều tập trung ở trên người Vãn Ninh, không đi học thiệt là uổng phí. Nhớ năm đó lão tứ ngốc như vậy đều có thể đi học, thì vì lý do gì Vãn sinh không thể?”
Lâm Quốc Hoa: “……”
Ông Lâm gia cảm thấy biện pháp này có thể thử được. Tuy rằng ông cảm thấy đọc sách không quan trọng như vậy, nhưng nếu trong nhà xuất hiện một người thông minh, ông thật ra vẫn có chút kỳ vọng. Thời điểm còn có thể thi đại học, ông vẫn luôn nghe người ta nói những người học xong đại học ai ai cũng có bản lĩnh.
Tuy rằng hiện tại không thể học đại học, nhưng nếu nhà bỏ lỡ cơ hội lần này, ông càng nghĩ càng thấy đáng tiếc.
Lâm Vãn là người biết xem sắc mặt, thấy ông Lâm đã bắt đầu nghiêm túc suy xét, lập tức nói, “Ông nội bà nội, con học rất nhanh, người khác học mấy năm, nhưng con chỉ học một năm là đủ rồi. Không những không chậm trễ, sau khi học xong sẽ giỏi giang như tứ thúc hiện giờ”
Lâm Quốc An cảm thấy con trai hắn quả nhiên giống hắn, rất biết cách nói chuyện, “Đúng vậy, người khác vừa phải đóng học phí nhiều vừa phải học hành trong nhiều năm mới có thể học xong, không giống như Vãn Sinh có thể rút ngắn thời gian học tập, quả thật có thể tiết kiệm rất nhiều tiền!”
Ông Lâm gật đầu nói, “Lão tứ, tiếp tục kiểm tra, nếu quả thật vừa học liền biết, chúng ta sẽ đồng ý để Vãn Sinh đi học.”
Anh họ Lâm Thu Sinh nghe vậy lập tức nói, “Ông nội, cháu cũng muốn đi học!”
Lâm Đông Sinh cũng nói, “Cháu cũng muốn đọc sách!”
Không có ai là ngốc cả, đi học đồng nghĩa với việc không cần làm ruộng.
Năm tuổi Lâm Hạ Sinh lúc này còn chưa hiểu, gãi đầu nhìn mọi người.
Lâm Quốc An nói, “Tốt tốt tốt, đều có chí khí, đã vậy lão tứ đều kiểm tra.”
Lâm Quốc Hoa ghét bỏ nhìn tam ca với vẻ mặt không hiểu chuyện, trong nhà làm sao có khả năng đồng thời đưa cả ba đứa nhỏ đến trường.
Tuy nhiên vẫn quay về phòng đi lấy sách. Sau một hồi tìm kiếm, quyết dịnh dùng quyển sách giáo khoa lớp 2 để kiểm tra, không phải tam tẩu nói vừa học liền biết sao, vậy hắn phải nghiêm túc mà kiểm tra.
Lâm Quốc Hoa cầm sách giáo khoa lớp 2, vừa lúc bên trong có bài tập đọc. Hắn chỉ Lâm Vãn đọc từng câu từng chữ. Đọc xong một lần, còn rất phúc hậu dạy thêm một lần nữa, sau đó mới hỏi, “Có thể không?”
“Cháu có thể đọc.”
Lâm Quốc Hoa: “…… Vậy cháu thử xem.”
Lâm Vãn chậm rãi đọc lại, “Học tập đồng chí Lôi Phong……”
Bài tập đọc không dài, thực nhanh liền đọc xong.
Con nhà mình còn chưa có đãi ngộ như vậy, đương nhiên là không vui.
Hơn nữa, lão tứ là người ghi điểm trong đội, cũng không lao động gì nhiều. Nhiều nhất chỉ có thể nuôi sống bản thân, đối với những người khác trong nhà một chút trợ giúp cũng không có.
Lâm Quốc An cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, đắc ý nói, “Ba mẹ, hai người nhìn xem, nhà chúng ta Vãn Sinh thông minh như vậy, nếu như không được đi học, thực sự quá xin lỗi tổ tiên nhà chúng ta. Ba mẹ nói có phải hay không?”
Lời này quả thật không sai, vị trí thôn Thượng Lâm hẻo lánh, vẫn luôn rất nghèo. Tổ tiên nhà họ Lâm từ trước đến nay đều nông dân. Ông Lâm thậm chí là người thất học, không biết được mấy chữ, trước đây thời điểm trong đội phát động phong trào xoá nạn mù chữ mới bắt đầu biết chữ.
Ông Lâm và bà Lâm đều thực rối rắm.
Bọn họ hoàn toàn không biết, rốt cuộc no bụng quan trọng hơn, hay là để một đứa nhỏ thông minh đi học quan trọng hơn.
Trương Thu Yến nhìn ra ông bà Lâm đã bắt đầu do dự, đột nhiên linh quang vừa hiện, “Ai biết nó trước đó đã học rất lâu rồi. Nếu như Đông Sinh nhà con cũng có thời gian học nhiều như thế, hiện giờ chắc chắn cũng như Vãn Sinh.”
Lâm Đông Sinh lập tức thẳng lưng.
Lưu Thắng Nam vẻ mặt tự tin nhìn thằng con nhà mình, “Vãn Sinh nhà chị học một lần liền biết, bằng không để tứ thúc tìm sách khác cho hắn học, học xong liền đọc cho mọi người nghe. Nếu Vãn Sinh có thể làm được, mọi người trong nhà phải đồng ý để Vãn Sinh đi học. Như vậy có được không?”
Lâm Quốc An lập tức nói, “Đương nhiên là được, thiên phú của tất cả mọi người trong nhà đều tập trung ở trên người Vãn Ninh, không đi học thiệt là uổng phí. Nhớ năm đó lão tứ ngốc như vậy đều có thể đi học, thì vì lý do gì Vãn sinh không thể?”
Lâm Quốc Hoa: “……”
Ông Lâm gia cảm thấy biện pháp này có thể thử được. Tuy rằng ông cảm thấy đọc sách không quan trọng như vậy, nhưng nếu trong nhà xuất hiện một người thông minh, ông thật ra vẫn có chút kỳ vọng. Thời điểm còn có thể thi đại học, ông vẫn luôn nghe người ta nói những người học xong đại học ai ai cũng có bản lĩnh.
Tuy rằng hiện tại không thể học đại học, nhưng nếu nhà bỏ lỡ cơ hội lần này, ông càng nghĩ càng thấy đáng tiếc.
Lâm Vãn là người biết xem sắc mặt, thấy ông Lâm đã bắt đầu nghiêm túc suy xét, lập tức nói, “Ông nội bà nội, con học rất nhanh, người khác học mấy năm, nhưng con chỉ học một năm là đủ rồi. Không những không chậm trễ, sau khi học xong sẽ giỏi giang như tứ thúc hiện giờ”
Lâm Quốc An cảm thấy con trai hắn quả nhiên giống hắn, rất biết cách nói chuyện, “Đúng vậy, người khác vừa phải đóng học phí nhiều vừa phải học hành trong nhiều năm mới có thể học xong, không giống như Vãn Sinh có thể rút ngắn thời gian học tập, quả thật có thể tiết kiệm rất nhiều tiền!”
Ông Lâm gật đầu nói, “Lão tứ, tiếp tục kiểm tra, nếu quả thật vừa học liền biết, chúng ta sẽ đồng ý để Vãn Sinh đi học.”
Anh họ Lâm Thu Sinh nghe vậy lập tức nói, “Ông nội, cháu cũng muốn đi học!”
Lâm Đông Sinh cũng nói, “Cháu cũng muốn đọc sách!”
Không có ai là ngốc cả, đi học đồng nghĩa với việc không cần làm ruộng.
Năm tuổi Lâm Hạ Sinh lúc này còn chưa hiểu, gãi đầu nhìn mọi người.
Lâm Quốc An nói, “Tốt tốt tốt, đều có chí khí, đã vậy lão tứ đều kiểm tra.”
Lâm Quốc Hoa ghét bỏ nhìn tam ca với vẻ mặt không hiểu chuyện, trong nhà làm sao có khả năng đồng thời đưa cả ba đứa nhỏ đến trường.
Tuy nhiên vẫn quay về phòng đi lấy sách. Sau một hồi tìm kiếm, quyết dịnh dùng quyển sách giáo khoa lớp 2 để kiểm tra, không phải tam tẩu nói vừa học liền biết sao, vậy hắn phải nghiêm túc mà kiểm tra.
Lâm Quốc Hoa cầm sách giáo khoa lớp 2, vừa lúc bên trong có bài tập đọc. Hắn chỉ Lâm Vãn đọc từng câu từng chữ. Đọc xong một lần, còn rất phúc hậu dạy thêm một lần nữa, sau đó mới hỏi, “Có thể không?”
“Cháu có thể đọc.”
Lâm Quốc Hoa: “…… Vậy cháu thử xem.”
Lâm Vãn chậm rãi đọc lại, “Học tập đồng chí Lôi Phong……”
Bài tập đọc không dài, thực nhanh liền đọc xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.