Thập Niên 70: Trở Thành Học Bá
Chương 25:
Hồ Đồ
19/06/2022
Lâm Vãn đành phải đọc từng câu từng chữ trong sách toán học một lần. Bởi vì đều là kiến thức căn bản, nên không tốn quá nhiều tâm tư, học rất nhẹ nhàng. Chỉ tốn hai giờ đồng hồ, liền xem xong tất cả.
Đóng sách lại, Lâm Vãn yêu cầu hệ thống cho kiểm tra.
Lần này hệ thống thập phần phối hợp, trên bàn xuất hiện một tờ bài thi và văn phòng phẩm có thể sử dụng. Cùng lúc đó, sách trên bàn cũng biến mất.
Lâm Vãn nhanh chóng cầm bút liền bắt đầu làm bài thi. Mười lăm phút thì làm xong.
“Ký chủ có xác định nộp bài thi hay không?”
“Nộp bài thi.”
Thật nhanh, bài thi đã không thấy tăm hơi, sau đó trên màn hình lớn xuất hiện bài thi mà Lâm Vãn vừa mới làm. Số điểm hiện ra là 98 điểm. Bởi vì Lâm Vãn sơ sẩy, viết sai một con số.
“……” Lớp 1 tiểu học mà thi không được tròn điểm!“Ký chủ, cẩu thả dễ bị trừ điểm, mong ký chủ nhớ kỹ lần này, về sau nghiêm túc kiểm tra.
“Chúc mừng ký chủ đạt được 3 điểm năng lượng.”
Lâm Vãn đem một ngụm huyết nuốt xuống. Lần này vẫn như cũ thêm vào trí nhớ.
Trí nhớ ( 200 ): 105
Sức quan sát ( 200 ): 88
Lực chú ý ( 200 ): 89
Tư duy ( 200 ): 90
Sức tưởng tượng ( 200 ): 85
Bình quân giá trị trí lực: 91.4 ( bình thường trí lực 90-110 )
Tốt xấu cũng đạt tới giá trị bình quân của người bình thường, đáng giá!
Lâm Vãn còn muốn tiếp tục kiểm tra, kết quả bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm, “Ăn cơm nào.”
Hắn sợ tới mức trực tiếp mở to mắt, trước mắt chính là ba hắn đang cười hì hì.
Nhìn đến Lâm Vãn đã tỉnh, Lâm Quốc An không những không tức giận mà còn cao hứng nói, “Con thật giống ba, một chút thiệt thòi cũng không chịu. Ngủ ngon không, dậy ăn cơm nào, đợi lát nữa thì không có gì ăn.”
“Dạ” Lâm Vãn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ may mắn thời điểm mình ở trong hệ thống, còn có thể nghe được thanh âm của ba hắn, bằng không ngủ mà không tỉnh thật quá dọa người.
Bởi vì ngày mùa đã qua, cho nên người trong nhà không mệt nhọc như trước. Thời gian trở về cũng sớm hơn so với trước đây.
Năm nay trong thôn thu hoạch rất tốt, ông Lâm và bà Lâm đều thật cao hứng, hối thúc Lâm Quốc Hoa nhanh nhanh ra mắt đối tượng, chọn ngày lành tháng tốt làm lễ kết hôn, tốt nhất có thể tổ chức vào cuối năm, vì thời điểm này là thời điểm chia thịt, chia phiếu, chia lương thực.
Lâm Quốc Hoa vô cùng cao hứng.
Lâm Quốc Đống làm anh cũng rất vui, trong nhà lại muốn thêm người, đứa em nhỏ nhất cuối cùng cũng thành gia.
Nhưng mà lão nhị Lâm Quốc Cường lại không vui như vậy. Con trai lão tam muốn đi học, lão tứ lại muốn cưới vợ nhưng người vợ này lại không biết làm việc, cuộc sống càng thêm khổ sở.
Hai vợ chồng Lâm Quốc An vô cùng cao hứng nhìn mọi người với những biểu tình rối rắm.
Cơm nước xong, Lâm Vãn nói với Lưu Thắng Nam về việc muốn mượn sách giáo khoa mới.
Lâm Vãn nói như vậy, Lưu Thắng Nam mới nhớ ra chuyện quan trọng. Bởi vì sách giáo khoa của lão tứ bảo quản còn rất mới, cho nên cô quên mất sách giáo khoa này rốt cuộc còn có thể sử dụng hay không.
“Ai da con trai, con quả nhiên thông minh hơn mẹ. Yên tâm, mẹ sẽ nói với tứ thúc, nhờ thúc ấy đi mượn cho con nguyên bộ.”
Lâm Quốc An lo lắng nói, “Việc này chậm trễ lâu như vậy, Vãn Sinh, con còn có thể học không?”
Lưu Thắng Nam phồng mặt nói, “Đương nhiên có thể, thiên tài học gì đều nhanh.”
Giả dạng thiên tài Lâm Vãn nghẹn khí gật đầu, “Con tận lực ạ.”
Hắn đột nhiên phát hiện sách giáo khoa tái bản không phải chuyện xấu, nếu hắn thi không tốt, có thể lấy cớ…… A da, đúng là không có tiền đồ!
Có hệ thống học bá, sao còn có thể không tiền đồ như vậy!
Đóng sách lại, Lâm Vãn yêu cầu hệ thống cho kiểm tra.
Lần này hệ thống thập phần phối hợp, trên bàn xuất hiện một tờ bài thi và văn phòng phẩm có thể sử dụng. Cùng lúc đó, sách trên bàn cũng biến mất.
Lâm Vãn nhanh chóng cầm bút liền bắt đầu làm bài thi. Mười lăm phút thì làm xong.
“Ký chủ có xác định nộp bài thi hay không?”
“Nộp bài thi.”
Thật nhanh, bài thi đã không thấy tăm hơi, sau đó trên màn hình lớn xuất hiện bài thi mà Lâm Vãn vừa mới làm. Số điểm hiện ra là 98 điểm. Bởi vì Lâm Vãn sơ sẩy, viết sai một con số.
“……” Lớp 1 tiểu học mà thi không được tròn điểm!“Ký chủ, cẩu thả dễ bị trừ điểm, mong ký chủ nhớ kỹ lần này, về sau nghiêm túc kiểm tra.
“Chúc mừng ký chủ đạt được 3 điểm năng lượng.”
Lâm Vãn đem một ngụm huyết nuốt xuống. Lần này vẫn như cũ thêm vào trí nhớ.
Trí nhớ ( 200 ): 105
Sức quan sát ( 200 ): 88
Lực chú ý ( 200 ): 89
Tư duy ( 200 ): 90
Sức tưởng tượng ( 200 ): 85
Bình quân giá trị trí lực: 91.4 ( bình thường trí lực 90-110 )
Tốt xấu cũng đạt tới giá trị bình quân của người bình thường, đáng giá!
Lâm Vãn còn muốn tiếp tục kiểm tra, kết quả bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm, “Ăn cơm nào.”
Hắn sợ tới mức trực tiếp mở to mắt, trước mắt chính là ba hắn đang cười hì hì.
Nhìn đến Lâm Vãn đã tỉnh, Lâm Quốc An không những không tức giận mà còn cao hứng nói, “Con thật giống ba, một chút thiệt thòi cũng không chịu. Ngủ ngon không, dậy ăn cơm nào, đợi lát nữa thì không có gì ăn.”
“Dạ” Lâm Vãn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ may mắn thời điểm mình ở trong hệ thống, còn có thể nghe được thanh âm của ba hắn, bằng không ngủ mà không tỉnh thật quá dọa người.
Bởi vì ngày mùa đã qua, cho nên người trong nhà không mệt nhọc như trước. Thời gian trở về cũng sớm hơn so với trước đây.
Năm nay trong thôn thu hoạch rất tốt, ông Lâm và bà Lâm đều thật cao hứng, hối thúc Lâm Quốc Hoa nhanh nhanh ra mắt đối tượng, chọn ngày lành tháng tốt làm lễ kết hôn, tốt nhất có thể tổ chức vào cuối năm, vì thời điểm này là thời điểm chia thịt, chia phiếu, chia lương thực.
Lâm Quốc Hoa vô cùng cao hứng.
Lâm Quốc Đống làm anh cũng rất vui, trong nhà lại muốn thêm người, đứa em nhỏ nhất cuối cùng cũng thành gia.
Nhưng mà lão nhị Lâm Quốc Cường lại không vui như vậy. Con trai lão tam muốn đi học, lão tứ lại muốn cưới vợ nhưng người vợ này lại không biết làm việc, cuộc sống càng thêm khổ sở.
Hai vợ chồng Lâm Quốc An vô cùng cao hứng nhìn mọi người với những biểu tình rối rắm.
Cơm nước xong, Lâm Vãn nói với Lưu Thắng Nam về việc muốn mượn sách giáo khoa mới.
Lâm Vãn nói như vậy, Lưu Thắng Nam mới nhớ ra chuyện quan trọng. Bởi vì sách giáo khoa của lão tứ bảo quản còn rất mới, cho nên cô quên mất sách giáo khoa này rốt cuộc còn có thể sử dụng hay không.
“Ai da con trai, con quả nhiên thông minh hơn mẹ. Yên tâm, mẹ sẽ nói với tứ thúc, nhờ thúc ấy đi mượn cho con nguyên bộ.”
Lâm Quốc An lo lắng nói, “Việc này chậm trễ lâu như vậy, Vãn Sinh, con còn có thể học không?”
Lưu Thắng Nam phồng mặt nói, “Đương nhiên có thể, thiên tài học gì đều nhanh.”
Giả dạng thiên tài Lâm Vãn nghẹn khí gật đầu, “Con tận lực ạ.”
Hắn đột nhiên phát hiện sách giáo khoa tái bản không phải chuyện xấu, nếu hắn thi không tốt, có thể lấy cớ…… A da, đúng là không có tiền đồ!
Có hệ thống học bá, sao còn có thể không tiền đồ như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.