Thập Niên 70: Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Của Nam Chính Truyện Khởi Điểm
Chương 36: Vô Trung Sinh Hữu 2
Tả Mộc Trà Trà Quân
21/04/2023
Sáng nay trên đường đến nhà máy sản xuất giấy, Đường Văn Sinh có đề cập đến chuyện mua giày nhưng bị Phong Ánh Nguyệt cự tuyệt.
Để mua một đôi giày vải ở thời này cũng là một vấn đề đáng để cân nhắc.
Tối nay, nhà bên cạnh không có tiếng cãi vã nên việc học tập và giải đề của hai người càng thêm nghiêm túc.
Trước khi ngủ, Đường Văn Sinh cùng Phong Ánh Nguyệt đi lên lầu ba sau đó một mình anh đi xuống lầu một.
Vừa nằm xuống, Phong Ánh Nguyệt liền đắp chăn lên người rồi nói: "Văn Sinh, nếu em đăng ký thi tuyển sinh lên cấp thì có được không?"
"Được, chỉ cần nộp lệ phí thi thì ai tham gia cũng được." Đường Văn Sinh lập tức giải thích kỹ càng.
Cô nói ý định của mình ra: "Sau này em sẽ ra nhiều đề hơn để tháng sáu đi thi nha."
"Ừ."
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, anh ấy đồng ý là tốt rồi.
Đêm nay, ánh trăng bên cửa sổ len lỏi vào trong khiến cả căn phòng càng thêm nhu hòa.
Cô nhớ tới trình độ học vấn của Đường Văn Sinh, anh vừa học xong lớp mười một không bao lâu thì đột nhiên mẹ Đường lâm bệnh nặng, trong nhà lúc này đang rất cần tiền, bạn học của Đường Văn Sinh thấy vậy liền giới thiệu anh đến làm trong nhà máy, vì kiếm tiền nên anh đành phải bỏ học.
Nếu không bỏ học thì dù anh không tiếp tục học lên đại học nhưng với thành tích của Đường Văn Sinh, sau khi tốt nghiệp lớp mười hai, cơ hội được tuyển thẳng vào đại học Công Nông là rất lớn.
Nhưng anh đã từ bỏ.
Nếu ai đối mặt với chuyện này thì đều sẽ làm như vậy.
Phong Ánh Nguyệt phát hiện có mấy quyển sách giáo khoa lớp mười hai ở trong rương gỗ, họ tên ghi trên đó không phải là của anh, hẳn là anh đã mua lại từ chỗ bạn học cũ.
Nhưng nội dung ghi chép bên trong là nét chữ của Đường Văn Sinh, chứng tỏ là anh vẫn chưa buông bỏ việc học.
"Văn Sinh."
Một lúc sau, Đường Văn Sinh bỗng nghe thấy Phong Ánh Nguyệt mơ mơ màng màng gọi tên mình.
"Anh đây."
Anh trả lời, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là cô đang tỉnh táo gọi mình hay là đang nằm mơ.
"Hãy cố gắng học cho thật tốt." Phong Ánh Nguyệt cảm thấy rất buồn ngủ, cô xoay người, kéo chăn lên người mình, phần chăn trên người Đường Văn Sinh theo đó liền bị kéo đi hơn phân nửa: "Sau này chúng ta cùng học đại học."
Đường Văn Sinh ngồi dậy, quay đầu nhìn Phong Ánh Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ, dưới ánh trăng mờ ảo, anh vẫn có thể thấy rõ nửa khuôn mặt của người đang nằm trong chăn.
"Ừ."
Sáng hôm sau, Phong Ánh Nguyệt vừa tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh có thêm một cái chăn, không, cũng không hẳn là chăn, mỏng như vậy thì chắc là drap trải giường, lúc này đang xếp chồng lên nhau.
Cô không khỏi đỏ mặt khi thấy bản thân đang quấn thành một cục trong chăn.
Đến khi Phong Ánh Nguyệt rời giường mới phát hiện cửa vẫn đang đóng, cô vừa mở cửa ra thì thấy nồi nước sôi đã nguội từ bao giờ.
Chị dâu Triệu đang hấp bánh wowotou, thấy cô đi ra liền cười nói: "Tiểu Đường sáng sớm đã đi ra ngoài, cậu ấy nhờ chị nói em không cần làm bữa sáng, cậu ấy đi một chút là về liền."
"Dạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, mắt liếc thấy thùng gỗ đặt ở góc tường và khăn mặt để ở bên trên, vừa nhìn liền biết đó là nước vừa nấu xong, cô khẽ cười, cầm cốc gỗ lẫn bàn chải đánh răng đến trước bồn rửa mặt ở bên kia để vệ sinh cá nhân.
Khi cô vừa làm xong thì cũng là lúc Đường Văn Sinh xách đồ trở về.
Anh đi mua thức ăn và bữa sáng.
"Đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh cũng không tệ."
Đường Văn Sinh vừa về đến nhà liền đi rửa tay, sau đó ngồi xuống thưởng thức bữa sáng với Phong Ánh Nguyệt.
Anh mua bốn cái bánh màn thầu, bốn cái bánh bao nhân thịt, trong nhà có nước sôi nên cả hai liền bắt đầu dùng bữa.
"Trên người anh vốn có một hào năm, bữa trước mua một cân đường còn dư năm xu, ban nãy ra ngoài anh có cầm theo một phiếu mua thịt và năm hào để mua đồ ăn, bánh màn thầu với bánh bao, bây giờ còn dư lại ba hào."
Đường Văn Sinh lấy ra ba hào ở trong túi đặt lên bàn.
Phong Ánh Nguyệt cảm thấy bộ dạng báo cáo này của anh rất thú vị, cô lấy tay đẩy ba hào kia qua cho anh: "Anh giữ lại dùng đi."
"Vậy anh sẽ coi như đây là tiền tiêu vặt." Đường Văn Sinh cười nói.
Để mua một đôi giày vải ở thời này cũng là một vấn đề đáng để cân nhắc.
Tối nay, nhà bên cạnh không có tiếng cãi vã nên việc học tập và giải đề của hai người càng thêm nghiêm túc.
Trước khi ngủ, Đường Văn Sinh cùng Phong Ánh Nguyệt đi lên lầu ba sau đó một mình anh đi xuống lầu một.
Vừa nằm xuống, Phong Ánh Nguyệt liền đắp chăn lên người rồi nói: "Văn Sinh, nếu em đăng ký thi tuyển sinh lên cấp thì có được không?"
"Được, chỉ cần nộp lệ phí thi thì ai tham gia cũng được." Đường Văn Sinh lập tức giải thích kỹ càng.
Cô nói ý định của mình ra: "Sau này em sẽ ra nhiều đề hơn để tháng sáu đi thi nha."
"Ừ."
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, anh ấy đồng ý là tốt rồi.
Đêm nay, ánh trăng bên cửa sổ len lỏi vào trong khiến cả căn phòng càng thêm nhu hòa.
Cô nhớ tới trình độ học vấn của Đường Văn Sinh, anh vừa học xong lớp mười một không bao lâu thì đột nhiên mẹ Đường lâm bệnh nặng, trong nhà lúc này đang rất cần tiền, bạn học của Đường Văn Sinh thấy vậy liền giới thiệu anh đến làm trong nhà máy, vì kiếm tiền nên anh đành phải bỏ học.
Nếu không bỏ học thì dù anh không tiếp tục học lên đại học nhưng với thành tích của Đường Văn Sinh, sau khi tốt nghiệp lớp mười hai, cơ hội được tuyển thẳng vào đại học Công Nông là rất lớn.
Nhưng anh đã từ bỏ.
Nếu ai đối mặt với chuyện này thì đều sẽ làm như vậy.
Phong Ánh Nguyệt phát hiện có mấy quyển sách giáo khoa lớp mười hai ở trong rương gỗ, họ tên ghi trên đó không phải là của anh, hẳn là anh đã mua lại từ chỗ bạn học cũ.
Nhưng nội dung ghi chép bên trong là nét chữ của Đường Văn Sinh, chứng tỏ là anh vẫn chưa buông bỏ việc học.
"Văn Sinh."
Một lúc sau, Đường Văn Sinh bỗng nghe thấy Phong Ánh Nguyệt mơ mơ màng màng gọi tên mình.
"Anh đây."
Anh trả lời, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là cô đang tỉnh táo gọi mình hay là đang nằm mơ.
"Hãy cố gắng học cho thật tốt." Phong Ánh Nguyệt cảm thấy rất buồn ngủ, cô xoay người, kéo chăn lên người mình, phần chăn trên người Đường Văn Sinh theo đó liền bị kéo đi hơn phân nửa: "Sau này chúng ta cùng học đại học."
Đường Văn Sinh ngồi dậy, quay đầu nhìn Phong Ánh Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ, dưới ánh trăng mờ ảo, anh vẫn có thể thấy rõ nửa khuôn mặt của người đang nằm trong chăn.
"Ừ."
Sáng hôm sau, Phong Ánh Nguyệt vừa tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh có thêm một cái chăn, không, cũng không hẳn là chăn, mỏng như vậy thì chắc là drap trải giường, lúc này đang xếp chồng lên nhau.
Cô không khỏi đỏ mặt khi thấy bản thân đang quấn thành một cục trong chăn.
Đến khi Phong Ánh Nguyệt rời giường mới phát hiện cửa vẫn đang đóng, cô vừa mở cửa ra thì thấy nồi nước sôi đã nguội từ bao giờ.
Chị dâu Triệu đang hấp bánh wowotou, thấy cô đi ra liền cười nói: "Tiểu Đường sáng sớm đã đi ra ngoài, cậu ấy nhờ chị nói em không cần làm bữa sáng, cậu ấy đi một chút là về liền."
"Dạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, mắt liếc thấy thùng gỗ đặt ở góc tường và khăn mặt để ở bên trên, vừa nhìn liền biết đó là nước vừa nấu xong, cô khẽ cười, cầm cốc gỗ lẫn bàn chải đánh răng đến trước bồn rửa mặt ở bên kia để vệ sinh cá nhân.
Khi cô vừa làm xong thì cũng là lúc Đường Văn Sinh xách đồ trở về.
Anh đi mua thức ăn và bữa sáng.
"Đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh cũng không tệ."
Đường Văn Sinh vừa về đến nhà liền đi rửa tay, sau đó ngồi xuống thưởng thức bữa sáng với Phong Ánh Nguyệt.
Anh mua bốn cái bánh màn thầu, bốn cái bánh bao nhân thịt, trong nhà có nước sôi nên cả hai liền bắt đầu dùng bữa.
"Trên người anh vốn có một hào năm, bữa trước mua một cân đường còn dư năm xu, ban nãy ra ngoài anh có cầm theo một phiếu mua thịt và năm hào để mua đồ ăn, bánh màn thầu với bánh bao, bây giờ còn dư lại ba hào."
Đường Văn Sinh lấy ra ba hào ở trong túi đặt lên bàn.
Phong Ánh Nguyệt cảm thấy bộ dạng báo cáo này của anh rất thú vị, cô lấy tay đẩy ba hào kia qua cho anh: "Anh giữ lại dùng đi."
"Vậy anh sẽ coi như đây là tiền tiêu vặt." Đường Văn Sinh cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.