[Thập Niên 70] Trốn Hôn Sĩ Quan, Quân Tẩu Mang Thai Ba
Chương 2: Xuyên Vào Những Năm 70, Cái Tát Đùng Đùng Vang Dội (2)
Đôi Kim Tích Ngọc
04/05/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai người bọn họ không ngờ với Khương Nghiên có tính cách nhẫn nhục chịu đựng sẽ chủ động đánh người, còn đánh con gái bảo bối của nhà họ Khương.
Lắc lắc cái tay đau nhức, Khương Nghiên nhìn về phía Khương Mặc cả giận nói: “Cô có bệnh sao, nhéo tay tôi làm gì? Cô nói ai là tiện nhân, tôi thấy cô mới là người phát tao mỗi ngày, trong đầu ngoại trừ đàn ông thì cũng không còn gì khác.”
Cái tát này của Khương Nghiên này cũng không lưu tình, đầu của Khương Mặc ông ông, sau khi phản ứng lại thì tức giận đến mức tóc đều đứng lên.
“A!”
“Khương Nghiên, mày còn dám đánh tao, hôm nay tao sẽ liều mạng với mày.”
Tiện nhân bị cô ta bắt nạt từ nhỏ mà cũng dám phản kháng, còn dám đánh vào mặt của mình, Khương Mặc kêu to muốn xông lên đánh người. Mà phản ứng của Khương Nghiên cũng nhanh, thấy mình sắp bị đánh trúng thì vội vàng lật người bò dậy trốn sang bên kia giường, nhìn về phía hai người cảnh cáo nói: “Nếu muốn lợi dụng tôi để thăng chức thì tốt nhất là kiềm chế lại tình tính đi, nếu không thì sợ là ba của cô không lên nổi chức phó chủ nhiệm.”
“Mày uy hiếp tao sao?” Khương Mặc dừng bước chân lại, tức giận đến không ngừng thở mạnh, nhưng cũng không tiến lên nữa, lỡ như thật sự đánh Khương Nghiên khiến cô nguy hiểm đến tính mạng thì ba thực sự sẽ tức giận với cô ta.
Diệp Xuân Lan cũng tức giận không chịu được.
Khương Nghiên phản kháng là đang gây hấn với uy nghiêm của bà ta cho nên bà ta cũng không ngăn cản Khương Mặc, muốn để con gái dạy dỗ lại đứa dưỡng nữ không biết trời cao đất dày này.
Nhưng khi nghe thấy những gì Khương Nghiên nói thì bà ta cũng phản ứng lại, nhắc nhở: “Mạt Mạt tỉnh táo, không thể làm hỏng chuyện lớn của ba.”
“Mẹ, tại sao mẹ cũng giúp đỡ nó, nhà chúng ta cung cấp đồ ăn đồ uống cho nó, chẳng lẽ còn muốn đội nó lên đầu sao?”
Không công chịu một cái tát, mẹ cũng không đứng về phía mình cho nên Khương Mặc cảm thấy tức chết, trong lòng càng hận Khương Nghiên, hận không thể ăn sống cô.
“Con gái ngoan đừng nóng giận, nếu tức điên thì người thiệt cũng chỉ là mình.” Diệp Xuân Lan nhẹ nhàng an ủi một câu, sau đó âm lãnh nhìn Khương Nghiên một cái, trong lòng giận mắng, hôm nay con nha đầu chết tiệt này ăn phải thuốc súng rồi sao.
Khương Nghiên cười nhạo một tiếng.
Nhìn phản ứng của hai mẹ con này, người không biết còn tưởng rằng cô vừa bới mộ của nhà họ Khương lên, nhưng trên thực tế thì cô mới là vô tội nhất.
Quyền thế của nhà họ Lục rất thịnh, nhưng bởi vì người con nhỏ nhất Lục Vân Thăng bị thương không thể sinh con cho nên từ trên xuống dưới nhà họ Lục đều sầu trắng cả tóc, mấy năm này vẫn luôn sắp xếp cho anh đi xem mắt.
Nhưng sau khi con gái nhà người ta đi nghe ngóng biết tin Lục Vân Thăng không thể sinh thì ai cũng không muốn gả cho.
Hai người bọn họ không ngờ với Khương Nghiên có tính cách nhẫn nhục chịu đựng sẽ chủ động đánh người, còn đánh con gái bảo bối của nhà họ Khương.
Lắc lắc cái tay đau nhức, Khương Nghiên nhìn về phía Khương Mặc cả giận nói: “Cô có bệnh sao, nhéo tay tôi làm gì? Cô nói ai là tiện nhân, tôi thấy cô mới là người phát tao mỗi ngày, trong đầu ngoại trừ đàn ông thì cũng không còn gì khác.”
Cái tát này của Khương Nghiên này cũng không lưu tình, đầu của Khương Mặc ông ông, sau khi phản ứng lại thì tức giận đến mức tóc đều đứng lên.
“A!”
“Khương Nghiên, mày còn dám đánh tao, hôm nay tao sẽ liều mạng với mày.”
Tiện nhân bị cô ta bắt nạt từ nhỏ mà cũng dám phản kháng, còn dám đánh vào mặt của mình, Khương Mặc kêu to muốn xông lên đánh người. Mà phản ứng của Khương Nghiên cũng nhanh, thấy mình sắp bị đánh trúng thì vội vàng lật người bò dậy trốn sang bên kia giường, nhìn về phía hai người cảnh cáo nói: “Nếu muốn lợi dụng tôi để thăng chức thì tốt nhất là kiềm chế lại tình tính đi, nếu không thì sợ là ba của cô không lên nổi chức phó chủ nhiệm.”
“Mày uy hiếp tao sao?” Khương Mặc dừng bước chân lại, tức giận đến không ngừng thở mạnh, nhưng cũng không tiến lên nữa, lỡ như thật sự đánh Khương Nghiên khiến cô nguy hiểm đến tính mạng thì ba thực sự sẽ tức giận với cô ta.
Diệp Xuân Lan cũng tức giận không chịu được.
Khương Nghiên phản kháng là đang gây hấn với uy nghiêm của bà ta cho nên bà ta cũng không ngăn cản Khương Mặc, muốn để con gái dạy dỗ lại đứa dưỡng nữ không biết trời cao đất dày này.
Nhưng khi nghe thấy những gì Khương Nghiên nói thì bà ta cũng phản ứng lại, nhắc nhở: “Mạt Mạt tỉnh táo, không thể làm hỏng chuyện lớn của ba.”
“Mẹ, tại sao mẹ cũng giúp đỡ nó, nhà chúng ta cung cấp đồ ăn đồ uống cho nó, chẳng lẽ còn muốn đội nó lên đầu sao?”
Không công chịu một cái tát, mẹ cũng không đứng về phía mình cho nên Khương Mặc cảm thấy tức chết, trong lòng càng hận Khương Nghiên, hận không thể ăn sống cô.
“Con gái ngoan đừng nóng giận, nếu tức điên thì người thiệt cũng chỉ là mình.” Diệp Xuân Lan nhẹ nhàng an ủi một câu, sau đó âm lãnh nhìn Khương Nghiên một cái, trong lòng giận mắng, hôm nay con nha đầu chết tiệt này ăn phải thuốc súng rồi sao.
Khương Nghiên cười nhạo một tiếng.
Nhìn phản ứng của hai mẹ con này, người không biết còn tưởng rằng cô vừa bới mộ của nhà họ Khương lên, nhưng trên thực tế thì cô mới là vô tội nhất.
Quyền thế của nhà họ Lục rất thịnh, nhưng bởi vì người con nhỏ nhất Lục Vân Thăng bị thương không thể sinh con cho nên từ trên xuống dưới nhà họ Lục đều sầu trắng cả tóc, mấy năm này vẫn luôn sắp xếp cho anh đi xem mắt.
Nhưng sau khi con gái nhà người ta đi nghe ngóng biết tin Lục Vân Thăng không thể sinh thì ai cũng không muốn gả cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.