Thập Niên 70: Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân
Chương 23:
Giới Mạt Tam Tam
16/12/2023
Cho nên hắn mới nghiêm túc mang lễ hỏi và tiền cọc tới. Chuyện ván đã đóng thuyền đột nhiên thất bại, tìm ai nói lý lẽ đi?
Đương nhiên là đi tìm Lý Phượng Hoa rồi.
Lý Phượng Hoa không chỉ làm hỏng chuyện hôn nhân của hắn, còn làm cho danh tiếng hắn hỏng hết. Hắn không thể gióng trống khua chiêng tới cửa nói lý lẽ, còn không thể cho bà ta nếm chút mùi đau khổ à?
Dù sao hắn không dễ chịu thì bà ta cũng đừng mong yên lành.
Việc này không thể cho qua dễ thế được.
Buổi tối hắn liền cho tâm phúc truyền lời tới nhà họ Triệu.
"Bà xem, bây giờ Triệu Uyển Hương là vợ của xưởng trưởng chúng tôi rồi. Cô ấy trốn nhà đi, xưởng trưởng của chúng tôi cũng cảm thấy thương tiếc sâu sắc. Nhưng bên nhà các người lại mãi vẫn không tìm được người trở về, còn để xưởng trưởng chúng tôi bỏ qua ngày đẹp nhất à?"
Tưởng Hướng Vanh phái người tới nói như vậy.
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Phượng Hoa liền không thể duy trì nổi. Ý tứ trong lời nói của đối phương không thể rõ hơn. Nhưng Triệu Uyển Hương chạy rồi, bà đi đâu tìm người cho xưởng trưởng họ Tưởng đây?
Bà không thể làm gì khác hơn là rặn ra hai giọt nước mắt, giả vờ lơ mơ, nói: "Tôi cũng không ngờ cô lại bỏ chạy, còn mang hết tài sản nhà tôi đi. Nhà chúng tôi cũng giống như Tưởng xưởng trưởng, bị tổn thất nghiêm trọng. Tuy nhiên anh về nói cho Tưởng xưởng trưởng yên tâm, nhất định tôi sẽ trả lại lễ hỏi và tiền sính lễ đầy đủ..."
Người nọ cười đáp: "Nghe không hiểu à? Tiền sính lễ và lễ hỏi chỉ có đem đi, làm gì có chuyện trả lại?"
Giọng hai người nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh lại truyền tới rõ ràng vào phòng Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai.
Hai người trong chăn liền bò dậy trong bóng tối, nhìn về phía cửa.
Vẻ mặt Triệu Mai Mai lo lắng: "Chị xác định cuối cùng mẹ sẽ đồng ý gả chị đi chứ?"
Triệu Đức Đệ đáp: "Nếu không thì sao? Triệu Uyển Hương chạy trốn dứt khoát như vậy, còn tố cáo mẹ. Ngày mai cho dù mẹ có tìm được nó trở về, nhiều lắm mắng mỏ cho đỡ tức, còn dám ép gả nó ấy đi à? Nhưng Tưởng xưởng trưởng lại mặc kệ, nói không chừng người ta coi là mẹ mình thiếu nợ người ta một người vợ, nhất định đòi người. Em nói ngoài trừ mẹ gả chị đi thì còn làm sao được? Không phải em không biết mẹ chúng ta là loại người gì. Bà ấy cũng chỉ dám nổi nóng trong nhà thôi. Triệu Uyển Hương chả sợ gì cả, bị ép nóng lên còn dám tố cáo mẹ, mà mẹ dám tố cáo Tưởng xưởng trưởng không?"
Đương nhiên là đi tìm Lý Phượng Hoa rồi.
Lý Phượng Hoa không chỉ làm hỏng chuyện hôn nhân của hắn, còn làm cho danh tiếng hắn hỏng hết. Hắn không thể gióng trống khua chiêng tới cửa nói lý lẽ, còn không thể cho bà ta nếm chút mùi đau khổ à?
Dù sao hắn không dễ chịu thì bà ta cũng đừng mong yên lành.
Việc này không thể cho qua dễ thế được.
Buổi tối hắn liền cho tâm phúc truyền lời tới nhà họ Triệu.
"Bà xem, bây giờ Triệu Uyển Hương là vợ của xưởng trưởng chúng tôi rồi. Cô ấy trốn nhà đi, xưởng trưởng của chúng tôi cũng cảm thấy thương tiếc sâu sắc. Nhưng bên nhà các người lại mãi vẫn không tìm được người trở về, còn để xưởng trưởng chúng tôi bỏ qua ngày đẹp nhất à?"
Tưởng Hướng Vanh phái người tới nói như vậy.
Vẻ tươi cười trên mặt Lý Phượng Hoa liền không thể duy trì nổi. Ý tứ trong lời nói của đối phương không thể rõ hơn. Nhưng Triệu Uyển Hương chạy rồi, bà đi đâu tìm người cho xưởng trưởng họ Tưởng đây?
Bà không thể làm gì khác hơn là rặn ra hai giọt nước mắt, giả vờ lơ mơ, nói: "Tôi cũng không ngờ cô lại bỏ chạy, còn mang hết tài sản nhà tôi đi. Nhà chúng tôi cũng giống như Tưởng xưởng trưởng, bị tổn thất nghiêm trọng. Tuy nhiên anh về nói cho Tưởng xưởng trưởng yên tâm, nhất định tôi sẽ trả lại lễ hỏi và tiền sính lễ đầy đủ..."
Người nọ cười đáp: "Nghe không hiểu à? Tiền sính lễ và lễ hỏi chỉ có đem đi, làm gì có chuyện trả lại?"
Giọng hai người nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh lại truyền tới rõ ràng vào phòng Triệu Đức Đệ và Triệu Mai Mai.
Hai người trong chăn liền bò dậy trong bóng tối, nhìn về phía cửa.
Vẻ mặt Triệu Mai Mai lo lắng: "Chị xác định cuối cùng mẹ sẽ đồng ý gả chị đi chứ?"
Triệu Đức Đệ đáp: "Nếu không thì sao? Triệu Uyển Hương chạy trốn dứt khoát như vậy, còn tố cáo mẹ. Ngày mai cho dù mẹ có tìm được nó trở về, nhiều lắm mắng mỏ cho đỡ tức, còn dám ép gả nó ấy đi à? Nhưng Tưởng xưởng trưởng lại mặc kệ, nói không chừng người ta coi là mẹ mình thiếu nợ người ta một người vợ, nhất định đòi người. Em nói ngoài trừ mẹ gả chị đi thì còn làm sao được? Không phải em không biết mẹ chúng ta là loại người gì. Bà ấy cũng chỉ dám nổi nóng trong nhà thôi. Triệu Uyển Hương chả sợ gì cả, bị ép nóng lên còn dám tố cáo mẹ, mà mẹ dám tố cáo Tưởng xưởng trưởng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.