Thập Niên 70: Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân
Chương 25:
Giới Mạt Tam Tam
16/12/2023
Không ngoài dự đoán của bà chị, mưa to trút xuống tới tối cũng chưa có dấu hiệu tạnh bớt. Mà xe lửa lại giảm tốc độ lần nữa, đến tối trễ mất hai giờ.
Triệu Uyển Hương nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên tấm sắt, trái tim không kìm được muốn vọt lên cổ. Địa hình ven đường sắt phức tạp, nơi nơi đều là vách đá dựng đứng, chẳng may mưa to gây nên...
Lúc này trong khoang lái của xe lửa, hai bác lái tàu đang nhìn chăm chú về phía trước.
Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, tầm nhìn của con đường phía trước vô cùng thấp. Cho dù bọn họ dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, lại rất quen thuộc với tuyến đường vận hành của xe lửa cũng không dám lơ là.
Quả nhiên lái phó sau khi chứng kiến thứ gì, đột nhiên quát to: "Có lũ quét!"
Hầu như đồng thời, lái tàu kéo cầu dao xuống.
Đoàn tàu trượt đi một đoạn ngắn trong mồ hôi lạnh của hai người, cuối cùng dừng lại.
Triệu Uyển Hương còn đang lo lắng, liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đồng thời thân thể ngã về phía sau theo quán tính, đập mạnh vào ghế ngồi.
Mọi người trong khoang đều hoảng hốt, la lên: "Xảy ra chuyện gì? Sao xe lửa lại dừng?"
Loa thông báo vang lên ngay sau đó, báo mọi người xuống xe!
Triệu Uyển Hương đoán không phải là gặp lũ quét thì là sạt lở rồi. Cô thừa dịp bên cạnh không có ai chú ý, lấy từ trong không gian cá nhân ra hai cái áo mưa đơn giản.
Tự mặc một bộ, một bộ khác đưa cho chị gái, sau đó ôm một đứa nhỏ trong tay chị. "Chị à, em ôm Đại Hoa, chị ôm Tiểu Hổ Tử. Chúng ta xuống xe đi. Hành lý để nguyên không cần mang theo."
Chị gái mang theo hai đứa con trai, đang lo lắng không biết làm sao, vừa nghe lời này liền cảm kích đáp: "Được được, cám ơn em gái!"
Triệu Uyển Hương ôm Đại Hoa xuống xe, muốn nhìn một chút xem phía trước rốt cục xảy ra chuyện gì, kết quả đừng nói là nhìn, trong mưa to, dù mở mắt cũng rất khó khăn.
Chỉ nghe thấy người bên cạn hô to, xe lửa không di chuyển được rồi. Mọi người mau di chuyển rồi đẩy đi--"
Đại đội 3, trung đoàn 1, nông trường trung đoàn sản xuất và xây dựng Vân Cảnh.
Triệu Uyển Hương nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên tấm sắt, trái tim không kìm được muốn vọt lên cổ. Địa hình ven đường sắt phức tạp, nơi nơi đều là vách đá dựng đứng, chẳng may mưa to gây nên...
Lúc này trong khoang lái của xe lửa, hai bác lái tàu đang nhìn chăm chú về phía trước.
Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, tầm nhìn của con đường phía trước vô cùng thấp. Cho dù bọn họ dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, lại rất quen thuộc với tuyến đường vận hành của xe lửa cũng không dám lơ là.
Quả nhiên lái phó sau khi chứng kiến thứ gì, đột nhiên quát to: "Có lũ quét!"
Hầu như đồng thời, lái tàu kéo cầu dao xuống.
Đoàn tàu trượt đi một đoạn ngắn trong mồ hôi lạnh của hai người, cuối cùng dừng lại.
Triệu Uyển Hương còn đang lo lắng, liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đồng thời thân thể ngã về phía sau theo quán tính, đập mạnh vào ghế ngồi.
Mọi người trong khoang đều hoảng hốt, la lên: "Xảy ra chuyện gì? Sao xe lửa lại dừng?"
Loa thông báo vang lên ngay sau đó, báo mọi người xuống xe!
Triệu Uyển Hương đoán không phải là gặp lũ quét thì là sạt lở rồi. Cô thừa dịp bên cạnh không có ai chú ý, lấy từ trong không gian cá nhân ra hai cái áo mưa đơn giản.
Tự mặc một bộ, một bộ khác đưa cho chị gái, sau đó ôm một đứa nhỏ trong tay chị. "Chị à, em ôm Đại Hoa, chị ôm Tiểu Hổ Tử. Chúng ta xuống xe đi. Hành lý để nguyên không cần mang theo."
Chị gái mang theo hai đứa con trai, đang lo lắng không biết làm sao, vừa nghe lời này liền cảm kích đáp: "Được được, cám ơn em gái!"
Triệu Uyển Hương ôm Đại Hoa xuống xe, muốn nhìn một chút xem phía trước rốt cục xảy ra chuyện gì, kết quả đừng nói là nhìn, trong mưa to, dù mở mắt cũng rất khó khăn.
Chỉ nghe thấy người bên cạn hô to, xe lửa không di chuyển được rồi. Mọi người mau di chuyển rồi đẩy đi--"
Đại đội 3, trung đoàn 1, nông trường trung đoàn sản xuất và xây dựng Vân Cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.