Thập Niên 70: Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân
Chương 47:
Giới Mạt Tam Tam
18/12/2023
Triệu Uyển Hương cũng không cho anh có cơ hội nói chuyện, cô đứng dậy lấy một cái hộp cơm nhôm, lại cầm bát sủi cảo mà anh đem tới đổ một nửa vào hộp cơm nhôm kia, ngay cả chén canh trứng cũng đẩy tới trước mặt anh.
Cô nói: "Công việc bận rộn hơn nữa cũng phải chú ý thân thể, thân thể suy sụp, còn có thể hoàn thành công việc sao?"
Thẩm Phụng nghe giọng điệu chắc như đinh đóng cột của cô, những lời từ chối đến bên miệng lại nuốt xuống.
Sủi cảo anh có thể ăn, canh trứng thì lại đẩy về chỗ cô, để lại cho Triệu Uyển Hương.
Triệu Uyển Hương nhìn canh trứng trước mắt, trong lòng ấm áp chua xót, càng không nỡ để người đàn ông như Trầm Phụng chỉ ăn nửa phần sủi cảo.
Thời đại này tuy rằng phân lượng thức ăn vô cùng thực tế, nói một là một, không có kiểu ăn bớt, nhưng một người đàn ông trưởng thành trong một bữa cơm sao có thể chỉ ăn có chút ít như vậy?
Huống chi anh còn bận rộn tới hơn nửa đêm.
Cô đứng lên nói: "Anh Thẩm, anh ăn ít như vậy sẽ phải chịu đói, trong túi em mang theo vài nắm mì sợi, đến chỗ bác gái quản lý ký túc xá nấu một bát mì đi.”
“Không cần…”
Thẩm Phụng mới nói được hai từ đã thấy cô chạy ra ngoài, lúc anh đuổi tới cửa cũng chỉ thấy thân ảnh yểu điệu của cô biến mất.
Anh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô khuất dần, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Triệu Uyển Hương lấy hai cái bánh bao lạnh ra từ trong không gian di động, đổi lại mượn nồi và bếp lò của bác gái quản lý khu tập thể.
Trước tiên, cô đốt lửa đun nước sôi, bỏ thêm một muỗng canh cô đặc trong không gian di động vào làm nước canh, đợi nước sôi lại bỏ một bó mỳ sợi lớn vào, chờ sôi năm phút xong liền thêm nước lạnh, tiếp tục nấu một phút.
Mỳ nấu xong liền múc vào bát, cho mỡ lợn muối và thịt nguội, rưới thêm dầu mè, rắc một nắm hành hoa vào, cuối cùng múc hai muôi nước mỳ lớn, hòa với gia vị.
Mùi thơm tràn ngập ra trong nháy mắt.
Một bát mỳ nóng khai vị đã làm xong.
Mặc dù Triệu Uyển Hương trở về đã đóng nắp bát lại, nhưng vẫn làm những người thèm ăn liên tiếp nhìn qua, không ngừng hít hà: "Thơm quá..."
Triệu Uyển Hương chỉ cười cười không nói gì.
"Anh Thẩm..."
Cô nói: "Công việc bận rộn hơn nữa cũng phải chú ý thân thể, thân thể suy sụp, còn có thể hoàn thành công việc sao?"
Thẩm Phụng nghe giọng điệu chắc như đinh đóng cột của cô, những lời từ chối đến bên miệng lại nuốt xuống.
Sủi cảo anh có thể ăn, canh trứng thì lại đẩy về chỗ cô, để lại cho Triệu Uyển Hương.
Triệu Uyển Hương nhìn canh trứng trước mắt, trong lòng ấm áp chua xót, càng không nỡ để người đàn ông như Trầm Phụng chỉ ăn nửa phần sủi cảo.
Thời đại này tuy rằng phân lượng thức ăn vô cùng thực tế, nói một là một, không có kiểu ăn bớt, nhưng một người đàn ông trưởng thành trong một bữa cơm sao có thể chỉ ăn có chút ít như vậy?
Huống chi anh còn bận rộn tới hơn nửa đêm.
Cô đứng lên nói: "Anh Thẩm, anh ăn ít như vậy sẽ phải chịu đói, trong túi em mang theo vài nắm mì sợi, đến chỗ bác gái quản lý ký túc xá nấu một bát mì đi.”
“Không cần…”
Thẩm Phụng mới nói được hai từ đã thấy cô chạy ra ngoài, lúc anh đuổi tới cửa cũng chỉ thấy thân ảnh yểu điệu của cô biến mất.
Anh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô khuất dần, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Triệu Uyển Hương lấy hai cái bánh bao lạnh ra từ trong không gian di động, đổi lại mượn nồi và bếp lò của bác gái quản lý khu tập thể.
Trước tiên, cô đốt lửa đun nước sôi, bỏ thêm một muỗng canh cô đặc trong không gian di động vào làm nước canh, đợi nước sôi lại bỏ một bó mỳ sợi lớn vào, chờ sôi năm phút xong liền thêm nước lạnh, tiếp tục nấu một phút.
Mỳ nấu xong liền múc vào bát, cho mỡ lợn muối và thịt nguội, rưới thêm dầu mè, rắc một nắm hành hoa vào, cuối cùng múc hai muôi nước mỳ lớn, hòa với gia vị.
Mùi thơm tràn ngập ra trong nháy mắt.
Một bát mỳ nóng khai vị đã làm xong.
Mặc dù Triệu Uyển Hương trở về đã đóng nắp bát lại, nhưng vẫn làm những người thèm ăn liên tiếp nhìn qua, không ngừng hít hà: "Thơm quá..."
Triệu Uyển Hương chỉ cười cười không nói gì.
"Anh Thẩm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.