Thập Niên 70: Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân
Chương 5:
Giới Mạt Tam Tam
14/12/2023
Bà ta khuyên bảo nửa ngày, Triệu Uyển Hương Mở miệng nói: “Con suy nghĩ chút đã.”
Triệu Ngọc Lan và Lý Phượng Hoa đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trong mắt bọn họ, lời cô nói không khác gì đồng ý.
Triệu Ngọc Lan cao hứng nói: "Vậy là đúng rồi, nghe trưởng bối nói không bao giờ sai.”
Lý Phượng Hoa nhếch khóe miệng khẽ hừ một tiếng, vừa đắc ý, lại có vài phần khinh thường.
Trong lòng hai người đều tự tính toán sau này phải đòi bao nhiêu lợi ích từ Tưởng Hướng Vanh, không ngờ chợt nghe Triệu Uyển Hương lại bất ngờ nói một câu: “Lỡ con lấy chồng, vậy của hồi môn đâu ra?”
Của hồi môn?
Trong lòng Lý Phượng Hoa lộp bộp một chút, của hồi môn gì? Từ nhỏ đến lớn ăn không uống không của bà, lúc này còn đòi đồ cưới? Có bản lĩnh xuống dưới đất tìm mẹ ruột cô mà đòi, lại còn mặt dày đòi bà ta sao?
Bà ta càng nghĩ càng bốc hỏa, không nhịn được nặng nề cười lạnh.
Triệu Ngọc Lan nhanh chóng trừng mắt nhìn bà ta, vội vàng đáp: "Có, có. Con gái xuất giá sao có thể không có đồ cưới, con yên tâm đi, cô gái nhà khác có, Uyển Hương chúng ta cũng phải có ít nhiều.”
Triệu Ngọc Lan nhớ tới trước khi em trai bà xảy ra chuyện, mỗi lần bà trở về nhà ngồi một chút, lúc gần đi em trai bà lại tặng ít đồ thì nhiều lần bị em dâu Lý Phượng Hoa làm khó coi.
Cho nên bà ta mới đứng về phía cháu gái, dù gì chuyện cưới chồng như ván đã đóng thuyền, nên muốn nhân dịp đối phó Lý Phượng Hoa.
Bà ta bẻ ngón tay đếm của hồi môn lên tiêu chuẩn cao nhất: "Hai bộ quần áo mới, tám chiếc chăn bông mới, hai tấm thảm lông dê, còn phải có rèm giường lông cừu màu đỏ tươi...... Chuẩn bị thêm một đôi rương gỗ nhãn.”
Quay đầu dặn dò Lý Phượng Hoa sắc mặt càng ngày càng kém: "Em nhớ cho kỹ, cứ quyết định như vậy đi!”
Lý Phượng Hoa thật sự là tức không có chỗ phát tiết.
Nhưng không kịp nói gì đã bị Triệu Ngọc Lan lôi ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi cửa, Lý Phượng Hoa liền xanh mét mặt liên tục cười lạnh, trong lời nói kẹp súng mang gậy: "Chị cả, tôi làm mẹ kế còn chưa nói gì, chị đã đồng ý sảng khoái như vậy, không biết còn tưởng chị đòi đồ cưới đấy.”
Triệu Ngọc Lan vội vàng cười nói: "Xem em kìa, chị đang trấn an Uyển Hương đó. Con bé khó khăn lắm mới đồng ý lỡ đổi ý thì công cốc.”
Lý Phượng Hoa đương nhiên biết đạo lý này, nhưng trong lòng không thoải mái.
Triệu Ngọc Lan và Lý Phượng Hoa đồng thời thở phào nhẹ nhõm, trong mắt bọn họ, lời cô nói không khác gì đồng ý.
Triệu Ngọc Lan cao hứng nói: "Vậy là đúng rồi, nghe trưởng bối nói không bao giờ sai.”
Lý Phượng Hoa nhếch khóe miệng khẽ hừ một tiếng, vừa đắc ý, lại có vài phần khinh thường.
Trong lòng hai người đều tự tính toán sau này phải đòi bao nhiêu lợi ích từ Tưởng Hướng Vanh, không ngờ chợt nghe Triệu Uyển Hương lại bất ngờ nói một câu: “Lỡ con lấy chồng, vậy của hồi môn đâu ra?”
Của hồi môn?
Trong lòng Lý Phượng Hoa lộp bộp một chút, của hồi môn gì? Từ nhỏ đến lớn ăn không uống không của bà, lúc này còn đòi đồ cưới? Có bản lĩnh xuống dưới đất tìm mẹ ruột cô mà đòi, lại còn mặt dày đòi bà ta sao?
Bà ta càng nghĩ càng bốc hỏa, không nhịn được nặng nề cười lạnh.
Triệu Ngọc Lan nhanh chóng trừng mắt nhìn bà ta, vội vàng đáp: "Có, có. Con gái xuất giá sao có thể không có đồ cưới, con yên tâm đi, cô gái nhà khác có, Uyển Hương chúng ta cũng phải có ít nhiều.”
Triệu Ngọc Lan nhớ tới trước khi em trai bà xảy ra chuyện, mỗi lần bà trở về nhà ngồi một chút, lúc gần đi em trai bà lại tặng ít đồ thì nhiều lần bị em dâu Lý Phượng Hoa làm khó coi.
Cho nên bà ta mới đứng về phía cháu gái, dù gì chuyện cưới chồng như ván đã đóng thuyền, nên muốn nhân dịp đối phó Lý Phượng Hoa.
Bà ta bẻ ngón tay đếm của hồi môn lên tiêu chuẩn cao nhất: "Hai bộ quần áo mới, tám chiếc chăn bông mới, hai tấm thảm lông dê, còn phải có rèm giường lông cừu màu đỏ tươi...... Chuẩn bị thêm một đôi rương gỗ nhãn.”
Quay đầu dặn dò Lý Phượng Hoa sắc mặt càng ngày càng kém: "Em nhớ cho kỹ, cứ quyết định như vậy đi!”
Lý Phượng Hoa thật sự là tức không có chỗ phát tiết.
Nhưng không kịp nói gì đã bị Triệu Ngọc Lan lôi ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi cửa, Lý Phượng Hoa liền xanh mét mặt liên tục cười lạnh, trong lời nói kẹp súng mang gậy: "Chị cả, tôi làm mẹ kế còn chưa nói gì, chị đã đồng ý sảng khoái như vậy, không biết còn tưởng chị đòi đồ cưới đấy.”
Triệu Ngọc Lan vội vàng cười nói: "Xem em kìa, chị đang trấn an Uyển Hương đó. Con bé khó khăn lắm mới đồng ý lỡ đổi ý thì công cốc.”
Lý Phượng Hoa đương nhiên biết đạo lý này, nhưng trong lòng không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.