Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo Hôi
Chương 48:
Kim Thải
13/01/2024
"Đừng nói nhảm nữa, nếu như lục soát không có thì chín người các người, tất cả đều phải cút ra khỏi đại đội của chúng tôi." Một người đàn ông trung niên thân thể cường tráng đứng lên, giơ nắm đấm to bằng miệng bát vung vẩy trên không trung, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
Ông ấy chính là một trong những người hôm nay tham gia lên núi đào sắn dây. Đã hùng hục làm việc cả buổi sáng mà còn bị những người trong thành phố này nói xấu bọn họ đang giấu của quý gì đó, ông hoàn toàn không thể bỏ qua chuyện này được.
"Ha, ông dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi? Chúng tôi sống trong thành phố sung sướng biết bao nhiêu. Nếu không phải là vì muốn trợ giúp những người nông thôn các người thì sao những thanh niên tri thức như chúng tôi lại lết xác tới cái nơi rách nát này chứ. Ăn thì ăn không đủ no, quanh năm suốt tháng cũng không được chia hai lạng thịt nữa." Lời nói của nữ thanh niên trí thức có mái tóc dài khiến cho rất nhiều người phía dưới cực kỳ tức giận.
Không phải sau khi những người các người tới thì đồ ăn đồ dùng đều do đại đội bọn họ cung cấp sao? Nếu không thì chỉ dựa mấy cánh tay cẳng chân yếu ớt của đám thanh niên trí thức mà lại có thể làm ra được nhiều như vậy à. Kết quả thì sao, nghe thử bọn họ nói gì kìa, mở miệng ngậm miệng đều chửi bới người nông dân.
Trình Hiểu Yến thấy chuyện này hình như chưa thể giải quyết ngay được, trực tiếp kéo Lâm Khải Sinh đi sang một bên. Hai người lén lút tới phía dưới một gốc cây đại thụ, giả vờ mệt mỏi.
"Khải Sinh, đã cất kỹ đồ chưa?" Lâm Khải Sinh nhìn dáng vẻ cô cẩn thận từng li từng tí, liên tục quan sát xung quanh.
Anh nắm tay cô, viết một chữ "Rồi" trong lòng bàn tay cô.
"Chà! Đúng là vợ chồng son ha, tình cảm quá nhỉ, còn tìm được một chỗ tốt như vậy ngồi cơ." Lâm Khải Sinh cười, nhẹ nhàng vỗ vai người vừa mới tới: "Đại Đầu, không phải cậu cũng rất thông minh mới biết thoát ra ngoài đấy sao? Bên kia sao rồi?"
Lâm Đại Đầu ngẩng đầu nhìn mấy người trong thôn chen chúc cùng một chỗ, lắc đầu thật mạnh: "Theo tôi thấy thì phải đợi bọn họ thống nhất hậu quả xong mới có thể kết thúc được."
Ông ấy chính là một trong những người hôm nay tham gia lên núi đào sắn dây. Đã hùng hục làm việc cả buổi sáng mà còn bị những người trong thành phố này nói xấu bọn họ đang giấu của quý gì đó, ông hoàn toàn không thể bỏ qua chuyện này được.
"Ha, ông dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi? Chúng tôi sống trong thành phố sung sướng biết bao nhiêu. Nếu không phải là vì muốn trợ giúp những người nông thôn các người thì sao những thanh niên tri thức như chúng tôi lại lết xác tới cái nơi rách nát này chứ. Ăn thì ăn không đủ no, quanh năm suốt tháng cũng không được chia hai lạng thịt nữa." Lời nói của nữ thanh niên trí thức có mái tóc dài khiến cho rất nhiều người phía dưới cực kỳ tức giận.
Không phải sau khi những người các người tới thì đồ ăn đồ dùng đều do đại đội bọn họ cung cấp sao? Nếu không thì chỉ dựa mấy cánh tay cẳng chân yếu ớt của đám thanh niên trí thức mà lại có thể làm ra được nhiều như vậy à. Kết quả thì sao, nghe thử bọn họ nói gì kìa, mở miệng ngậm miệng đều chửi bới người nông dân.
Trình Hiểu Yến thấy chuyện này hình như chưa thể giải quyết ngay được, trực tiếp kéo Lâm Khải Sinh đi sang một bên. Hai người lén lút tới phía dưới một gốc cây đại thụ, giả vờ mệt mỏi.
"Khải Sinh, đã cất kỹ đồ chưa?" Lâm Khải Sinh nhìn dáng vẻ cô cẩn thận từng li từng tí, liên tục quan sát xung quanh.
Anh nắm tay cô, viết một chữ "Rồi" trong lòng bàn tay cô.
"Chà! Đúng là vợ chồng son ha, tình cảm quá nhỉ, còn tìm được một chỗ tốt như vậy ngồi cơ." Lâm Khải Sinh cười, nhẹ nhàng vỗ vai người vừa mới tới: "Đại Đầu, không phải cậu cũng rất thông minh mới biết thoát ra ngoài đấy sao? Bên kia sao rồi?"
Lâm Đại Đầu ngẩng đầu nhìn mấy người trong thôn chen chúc cùng một chỗ, lắc đầu thật mạnh: "Theo tôi thấy thì phải đợi bọn họ thống nhất hậu quả xong mới có thể kết thúc được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.