Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 34:

Thiên Tĩnh/禅静

23/06/2022

Editor: Hannah

Trương Manh mỉm cười ha ha với nó: “Dạ, là tôi có mắt không tròng, quên mất cậu là Hoàng đại tiên không gì không thể.”

Ngay sau đó Trương Manh lại nhớ tới Lý Hạo vừa chạy đi.

“Đúng rồi, cái miệng của Lý Hạo bị cậu làm cho biến mất, bây giờ anh ta đã chạy đi rồi, không phải sẽ khiến cho tất cả mọi người đều biết chuyện này à?”

Hoàng Thanh Thiên vùi đầu trong đám lông, dáng vẻ lười biếng nằm trên người Trương Manh, thoải mái nói: “Cô nghĩ rằng Hoàng Thanh Thiên tôi là một tên ngốc chắc? Yên tâm đi, ngoại trừ anh ta và hai chúng ta thấy cái miệng kia của anh ta thì những người khác đều không nhìn thấy. Mặc kệ là anh ta nói với người khác miệng mình biến mất như thế nào thì ở trong mắt người khác, miệng của anh ta vẫn ở đó.”

“Không nghĩ tới bản lĩnh của cậu rất lớn đấy.”

Hoàng Thanh Thiên phe phẩy cái đuôi phía sau lưng, kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên, nếu không thì sao tôi được người ta gọi là Hoàng đại tiên chứ.”

Trương Manh không muốn biết tình huống của tên đàn ông cặn bã kia ở trong thôn.

Chẳng qua khi cô mang con chồn lông vàng Hoàng Thanh Thiên này về nhà, Tiểu Trương Đào vừa thấy chồn vàng trên tay cô thì vui vẻ đoạt lấy.

“Chị ơi, đây là cái gì thế, chơi thật vui.”



Tiểu Trương Đào còn nhỏ tuổi, cơ bản không hiểu thứ cậu bé cầm trên tay là gì. Chỉ nghĩ nó là một con chồn lông vàng bình thường mà thôi.

Chồn lông vàng thấy mình cứ bị một tên nhóc con nắm hai chân sau mãi, trên mặt đầy khó chịu nói với Trương Manh bằng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Trương Manh, mau lấy tôi ra khỏi tay em trai cô, tôi không muốn chơi với nhóc con.”

Trương Manh nhìn em trai đang chơi đùa với Hoàng Thanh Thiên, ngạc nhiên hỏi: “Em trai tôi không nghe được lời cậu nói vừa rồi à?”

“Tất nhiên rồi, lần trước sau khi cô ôm tôi, tôi đã đặt trên người cô một cảm ứng tâm linh chỉ hai người... à nhầm một người một chồn chúng ta có.”

Nghe được nó nói đến pháp lực này, hiện tại Trương Manh càng ngày càng khẳng định mình để nó ở nhà là chuyện tốt.

Bà nội Trương hái được một bó cải xanh ở sau vườn vừa trở về, liếc mắt nhìn thấy trên tay cháu trai đang ôm một con chồn lông vàng thì ngay lập tức sáng mắt lên, bước chân như mang theo gió chạy tới trước mặt Tiểu Trương Đào: “Đào Nhi, cháu lấy con chồn lông vàng này từ đâu thế?”

“Chị cho ạ.” Tiểu Trương Đào chỉ về phía trong phòng.

Hoàng Thanh Thiên đang bị Tiểu Trương Đào ôm đột nhiên cảm thấy có một cơn lạnh lẽo lướt qua người.

Tại sao nó lại có một dự cảm không tốt thế này? Ngay sau đó, điềm xấu của nó nhanh chóng linh nghiệm.

Bà nội Trương đoạt lấy con chồn lông vàng trên tay Tiểu Trương Đào, cười híp mắt nói: “Ôi chao, con chồn lông vàng này đã ăn trộm gà của bao nhiêu nhà mà mập thế này. Đúng lúc nhà chúng ta không còn lại nhiều thịt, hay giết con chồn lông vàng này ăn vậy.”

Hoàng Thanh Thiên bị bà nội Trương nắm trong tay không thể nhúc nhích, trên mặt đầy tuyệt vọng, lập tức dùng cảm ứng gọi Trương Manh: “Tiểu Manh Manh, cứu mạng, mau cứu tôi với, nếu cô không ra đây, lát nữa cô chỉ thấy một chén thịt chồn lông vàng thôi đó.”



Trương Manh đang ở trong phòng kiểm tra ngọc bội trên người, nghe thấy tiếng hét thảm thiết này thì lập tức chạy ra.

Cô liếc mắt thấy được dáng vẻ vẻ chật vật bị bà nội nắm giống như bắt gà mái của Hoàng Thanh Thiên.

“Bà nội, bà muốn làm gì vậy?” Trương Manh vội vàng tiến lên ngăn cản bà nội Trương đang đi về phía phòng bếp.

Bà nội Trương vì mới bắt được một con chồn vàng vừa mập vừa lớn, trên mặt đầy nụ cười: “Manh Nhi này, hôm nay chúng ta có thịt ăn rồi, cháu thấy không, con chồn lông vàng này mập thật. Bà nội định giết thịt nó bồi bổ cho cháu và Đào Nhi.”

Bà nội Trương vừa dứt lời thì lập tức cảm giác được con chồn lông vàng trên tay mình giãy dụa kịch liệt.

“Ai da, có phải con chồn lông này này thành tinh rồi không, giống như nó nghe hiểu chúng ta nói gì.”

Trương Manh nhìn Hoàng Thanh Thiên đang dùng sức uốn éo thân mình muốn chạy trốn giữ mạng, cong môi bật cười: “Bà nội, chúng ta có thể đừng giết con chồn lông vàng này được không? Thật ra là cháu mang nó về đấy, hơn nữa nó còn cứu cháu một mạng.”

Bà nội Trương nghe xong, cúi đầu xuống nhìn con chồn cũng đang nhìn chằm chằm bà ấy: “Thật không? Con chồn lông vàng này thật sự đã cứu cháu một mạng à? Vậy thì không thể giết, chúng ta phải cung phụng nó thật tốt mới được. Chẳng qua bà nghe nói chồn lông vàng thích ăn gà, gà nhà chúng ta nuôi để lấy trứng, không thể cho nó ăn được.”

Ngay lúc này, Hoàng Thanh Thiên bị bà nội Trương nắm trong không ngừng kêu chít chít khiến bà ấy suýt chút nữa không giữ được nó.

“Chao ôi, con chồn lông vàng này kêu lớn như vậy làm gì? Sao sức lực của nó lớn vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook