Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 54:

Thiên Tĩnh/禅静

23/06/2022

Editor: Hannah

Ông cụ Lưu vừa nghe thấy cháu gái hỏi như vậy, lập tức lo lắng nhìn về phía cô: “Manh Nhi, lẽ nào cháu định...”

Trương Manh mỉm cười với ông ấy: “Ông ngoại, bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn cả, để cháu thử xem.”

Vẻ mặt Ông cụ Lưu khó xử liếc nhìn đứa con út đang ngồi trên giường, lại nhìn về phía cháu gái đang cười tủm tỉm với mình, cuối cùng đành thở dài: “Manh Nhi, là gia đình ông ngoại có lỗi với cháu, sau này để cậu nhỏ của cháu làm trâu làm ngựa cho cháu đi.”

Vì để nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, Lưu Hướng Bình đi vào thôn mượn một chiếc xe đạp.

Kiếp trước Trương Manh cũng đã từng đi xe đạp này, chẳng qua bây giờ cô không dám cứ ngồi lên như vậy nữa, hiện tại nhà cô đang trong giai đoạn ngay cả miếng ăn cũng khó tìm. Nếu cô còn đi xe đạp như thế thì chuyện này rất khó nói.

May là Lưu Hướng Quốc biết đạp xe, vì thế Trương Manh ngồi phía sau, Lưu Hướng Quốc ngồi trước đạp.

Cuối cùng hai cậu cháu cũng tới huyện bên cạnh sau một giờ đạp xe.

Dựa vào trí nhớ của Lưu Hướng Quốc, cả hai nhanh chóng tìm được ngôi nhà cũ của con quỷ nam kia.

Đó là một ngôi nhà rất nhỏ lại chật hẹp, bên giờ bên trong cỏ dại mọc um tùm.

“Tiểu Manh, không có ai ở đây cả, chúng ta còn tới đây làm gì?” Nhin căn nhà của con quỷ bám vào người mình, lúc này cả người Lưu Hướng Quốc cảm thấy có hơi khó chịu.

“Những cô hồn dã quỷ bình thường bởi vì không có nơi để đi, cuối cùng đều sẽ quay trở lại ngôi nhà mà mình đã từng sống.”

Trương Manh vừa đi vừa giải thích với cậu nhỏ đi đằng sau vẫn luôn tóm lấy vạt áo của cô.

Ngay khi cô nói xong câu này, cánh cửa được mở ra ở phía sau họ đột nhiên tự mình đóng lại, một cơn gió lạnh từ bên trong thổi tới.

Lưu Hướng Quốc vốn trong lòng đã sợ hãi không thôi, lại càng run lên bần bật: “Tiểu Manh, chúng vẫn nên đi thì hơn, cậu nhỏ cảm thấy nơi này không ổn.”



“Vâng, không ổn, bởi vì anh ta đang ở đây, hơn nữa còn ở ngay sau lưng cậu.” Trương Manh lập tức quay đầu, ném ra một lá bùa trấn quỷ ra sau lưng Lưu Hướng Quốc.

“A!” Một tiếng thét thảm thiết vang lên trong căn phòng này. Lưu Hướng Quốc sợ hãi đến độ khuôn mặt trắng bệch, rõ ràng ở đây không hề có người, nhưng hiện tại ông ấy lại có thể nghe được tiếng la hét của người đàn ông.

“Cậu muốn rời khỏi đây, cậu không ở đây nữa đâu, cậu muốn đi ra ngoài.” Lưu Hướng Quốc sợ hãi ôm đầu lao về phía cửa ra.

Nhưng đáng tiếc con quỷ nam nào sẽ để ông ấy được như ý, ngay khi đầu ông ấy sắp chạm tới cửa, cánh cửa kia như thể có ý thức của riêng mình tự mở ra, cuối cùng trực tiếp đụng ngã Lưu Hướng Quốc đang chạy tới.

Lưu Hướng Quốc sợ đến mức sắp tè ra quần, vội vàng bắt lấy cánh tay của Trương Manh: “Tiểu Manh, đây rốt cuộc là có chuyện gì, cháu giúp cậu nhỏ với, cậu nhỏ không muốn chết.”

Trương Manh liếc nhìn cậu nhỏ bật khóc, có hơi thất vọng, kiếp trước cậu nhỏ ở trước mặt cô giống như núi Thái Sơn vậy, vô cùng kiên cường mạnh mẽ. “Đừng ở đây giả thần giả quỷ nữa, mau ra đây đi. Lần này tôi dẫn cậu nhỏ của tôi tới đây, anh có lời gì muốn nói thì cứ nói rõ ở trước mặt cậu tôi.” Trương Manh nói với căn nhà trống rỗng.

Chẳng mấy chốc, âm khí trong phòng càng dày đặc hơn, loại lạnh lẽo này khiến Trương Manh có cảm giác như quay trở lại thời có điều hòa ở kiếp trước.

Ngay sau đó một bóng ma từ trong suốt dần biến thành hoàn toàn có thể nhìn thấy được xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

“A, có quỷ, có quỷ.” Lưu Hướng Quốc chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó trước mắt mình, nhìn kĩ lại xem, sợ hãi đến mức suýt chút nữa đều nôn sạch bữa trưa vừa ăn.

“Lưu Hướng Quốc, tao muốn lấy mạng của mày.” Con quỷ nam vừa nhìn thấy Lưu Hướng Quốc, lập tức hóa thành lệ quỷ nhào về phía ông ấy đang đứng sau lưng Trương Manh.

Vẻ mặt Trương Mạnh chợt thay đổi, lập tức lại lấy một lá bùa trấn quỷ từ trong cặp ra, định tung ra ngoài.

“Không cần, không cần lại ném bùa vào tôi nữa, đừng ném tôi nữa. Nếu ném nữa tôi sẽ bị hồn phi phách tán, tôi với cô không thù không oán, xin cô hãy bỏ qua cho tôi.” Con quỷ nam vừa trông thấy lá bùa trên tay Trương Manh, lập tức dừng lại việc trả thù Lưu Hướng Quốc.

Trương Manh kịp thời thu lại lá bùa suýt chút nữa bị ném ra: “Nếu anh có thể nói chuyện tử tế với chúng tôi, thì tôi sẽ không ném lá bùa này.”

Con quỷ nam đột nhiên lại trở nên hung ác: “Nói chuyện tử tế, nói chuyện kiểu gì đây, cô nhìn tôi xem, cô biết tôi chết như thế nào không? Tôi là bị thiêu sống, lúc bị thiêu, các người có biết nỗi đau trên cơ thể khó chịu đến nhường nào không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook