Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố
Chương 27:
Lộc Tử Ninh
25/03/2024
Thẩm Diểu Diểu cười lạnh: "Trí nhớ của các người kém vậy sao? Chẳng phải danh tiếng của tôi đã bị Tần Mỹ Lan làm hỏng rồi còn gì?"
Vu Chiêu Đệ: "..."
Nhất thời quên mất.
Nụ cười trên mặt Thẩm Dung Dung cũng cứng đờ, cô ta khựng lại một lát rồi nói: "Mẹ chị không làm thế, em đừng có nói xấu mẹ chị."
Cô ta ấm ức nói: "Sao em có thể nói mẹ chị như vậy, bà ấy vẫn luôn đối xử với em như con gái ruột, em nói như vậy chẳng phải là ăn cháo đá bát hay sao?"
Cô ta nhìn mọi người và nói: "Mọi người cũng giúp cháu khuyên em gái đi, làm người không thể như vậy."
Mọi người nhìn cô ta với vẻ một lời khó nói hết.
Sao trước đây không phát hiện Thẩm Dung Dung là loại người như vậy nhỉ.
Đúng là mẹ nào con nấy.
Thẩm Diểu Diểu trợn mắt khinh bỉ, nhấc chân định về nhà ngắm bảo bối của mình.
Kết quả là bị ngăn cản, Thẩm Dung Dung giang hai cánh tay ra, nói: "Không được đi."
Thẩm Diểu Diểu giơ tay ném cô ta qua vai, bỏ đi không nói lời nào.
Thẩm Dung Dung bị quẳng xuống đất, khóc hu hu: "Mày quá đáng rồi đấy."
Vu Chiêu Đệ lặng lẽ lùi ra sau.
Nếu biết trước Thẩm Diểu Diểu có thể quăng người thì đã không ăn vạ rồi.
Thẩm Diểu Diểu không để ý đến bà ta, cô nhìn về phía Thẩm Dung Dung cảnh cáo: "Nếu chị còn kéo tôi, tôi sẽ đánh nữa."
Tâm trạng tốt của ngày hôm nay bị làm hỏng hết, đáng ghét!
"Nè, hình như hôm nay tôi nhìn thấy Thẩm Dung Dung đá lung tung vào hòn đá, kết quả là đập trúng Cẩu Đản." Một nàng dâu trẻ trong đám người nói.
"Cái gì?"
Vu Chiêu Đệ nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Thẩm Dung Dung túm lấy tóc cô ta chất vấn: "Có phải mày không?"
Ánh mắt của Thẩm Dung Dung hốt hoảng, vội vàng xua tay nói: "Không phải cháu."
"Chính là Thẩm Dung Dung, sau khi hòn đá đập trúng Cẩu Đản, nó lập tức bế em trai nó lên tầng, chỉ để lại Cẩu Đản đang gào khóc." Nàng dâu kia bổ sung.
Vu Chiêu Đệ giận dữ, trở tay cho Thẩm Dung Dung một cái bạt tai, mắng: "Cho mày bắt nạt Cẩu Đản nhà tao, mày bao lớn, Cẩu Đản nhà tao bao lớn, bầm tím hết cả kia kìa."
Tình hình thay đổi quá nhanh khiến quần chúng ăn dưa cũng choáng váng, sững sờ nhìn Vu Chiêu Đệ tát Thẩm Dung Dung.
Hoa Tú Ni thấy Thẩm Dung Dung bị đánh đến da mặt sưng đỏ thì trực tiếp mắng: “Đáng đời!”
Đúng là biết giả vờ giả vịt, bản thân bắt nạt Cẩu Đản mà lại giả vờ như không biết gì, còn giúp người ngoài lừa tiền em gái.
Tốt xấu gì Thẩm Kiến Quốc cũng nuôi cô ta lớn từng này, nếu nể ân tình này thì không thể làm như vậy.
Hai người đánh rất đặc sắc, quần chúng vây xem cũng rất hào hứng.
Thẩm Diểu Diểu cũng không đi nữa mà chen ở đằng trước, hào hứng xem kịch hay, phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Thẩm Dung Dung.
Tần Mỹ Lan vừa trở về từ bên ngoài thì nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là vết đỏ trên mặt con gái, bà ta tức đến nổ tung.
"Vu Chiêu Đệ, bà dám đánh con gái tôi à, tôi liều mạng với bà!"
Bà ta nhào tới đánh nhau với Vu Chiêu Đệ, người này túm tóc người kia, người kia cào mặt người này, đánh nhau túi bụi.
Thẩm Dung Dung bò dậy từ dưới đất, lườm Thẩm Diểu Diểu với vẻ hung dữ, chất vấn: "Tại sao mày không giúp tao?"
Thẩm Diểu Diểu cảm thấy buồn cười: "Tại sao tôi phải giúp chị, hai chúng ta cũng không phải chị em tốt thương yêu lẫn nhau, chỉ với hành vi vừa rồi của chị, tôi còn có thể bỏ đá xuống giếng nữa đấy."
Trông cô giống kiểu người tốt không ghim thù lắm à?
Thẩm Dung Dung thở phì phì.
Thẩm Diểu Diểu thay đổi thật rồi.
Không phải là giận dỗi rồi qua mấy ngày là ổn như cô ta nghĩ.
Là thật sự không quan tâm cô ta nữa, cô ta vừa rơi nước mắt vừa đi vào trong nhà.
"Cháu mặc kệ mẹ cháu à?" Hoa Tú Ni nhắc nhở cô ta.
À, đúng, mẹ cô ta, Thẩm Dung Dung nhìn thấy Vu Chiêu Đệ đang ngồi trên người mẹ cô ta, đè mẹ cô ta lại rồi đánh thì nổi cơn giận dữ, lập tức túm lấy tóc bà ta kéo mạnh ra ngoài: "Thả mẹ tôi ra."
Vu Chiêu Đệ: "..."
Nhất thời quên mất.
Nụ cười trên mặt Thẩm Dung Dung cũng cứng đờ, cô ta khựng lại một lát rồi nói: "Mẹ chị không làm thế, em đừng có nói xấu mẹ chị."
Cô ta ấm ức nói: "Sao em có thể nói mẹ chị như vậy, bà ấy vẫn luôn đối xử với em như con gái ruột, em nói như vậy chẳng phải là ăn cháo đá bát hay sao?"
Cô ta nhìn mọi người và nói: "Mọi người cũng giúp cháu khuyên em gái đi, làm người không thể như vậy."
Mọi người nhìn cô ta với vẻ một lời khó nói hết.
Sao trước đây không phát hiện Thẩm Dung Dung là loại người như vậy nhỉ.
Đúng là mẹ nào con nấy.
Thẩm Diểu Diểu trợn mắt khinh bỉ, nhấc chân định về nhà ngắm bảo bối của mình.
Kết quả là bị ngăn cản, Thẩm Dung Dung giang hai cánh tay ra, nói: "Không được đi."
Thẩm Diểu Diểu giơ tay ném cô ta qua vai, bỏ đi không nói lời nào.
Thẩm Dung Dung bị quẳng xuống đất, khóc hu hu: "Mày quá đáng rồi đấy."
Vu Chiêu Đệ lặng lẽ lùi ra sau.
Nếu biết trước Thẩm Diểu Diểu có thể quăng người thì đã không ăn vạ rồi.
Thẩm Diểu Diểu không để ý đến bà ta, cô nhìn về phía Thẩm Dung Dung cảnh cáo: "Nếu chị còn kéo tôi, tôi sẽ đánh nữa."
Tâm trạng tốt của ngày hôm nay bị làm hỏng hết, đáng ghét!
"Nè, hình như hôm nay tôi nhìn thấy Thẩm Dung Dung đá lung tung vào hòn đá, kết quả là đập trúng Cẩu Đản." Một nàng dâu trẻ trong đám người nói.
"Cái gì?"
Vu Chiêu Đệ nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Thẩm Dung Dung túm lấy tóc cô ta chất vấn: "Có phải mày không?"
Ánh mắt của Thẩm Dung Dung hốt hoảng, vội vàng xua tay nói: "Không phải cháu."
"Chính là Thẩm Dung Dung, sau khi hòn đá đập trúng Cẩu Đản, nó lập tức bế em trai nó lên tầng, chỉ để lại Cẩu Đản đang gào khóc." Nàng dâu kia bổ sung.
Vu Chiêu Đệ giận dữ, trở tay cho Thẩm Dung Dung một cái bạt tai, mắng: "Cho mày bắt nạt Cẩu Đản nhà tao, mày bao lớn, Cẩu Đản nhà tao bao lớn, bầm tím hết cả kia kìa."
Tình hình thay đổi quá nhanh khiến quần chúng ăn dưa cũng choáng váng, sững sờ nhìn Vu Chiêu Đệ tát Thẩm Dung Dung.
Hoa Tú Ni thấy Thẩm Dung Dung bị đánh đến da mặt sưng đỏ thì trực tiếp mắng: “Đáng đời!”
Đúng là biết giả vờ giả vịt, bản thân bắt nạt Cẩu Đản mà lại giả vờ như không biết gì, còn giúp người ngoài lừa tiền em gái.
Tốt xấu gì Thẩm Kiến Quốc cũng nuôi cô ta lớn từng này, nếu nể ân tình này thì không thể làm như vậy.
Hai người đánh rất đặc sắc, quần chúng vây xem cũng rất hào hứng.
Thẩm Diểu Diểu cũng không đi nữa mà chen ở đằng trước, hào hứng xem kịch hay, phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Thẩm Dung Dung.
Tần Mỹ Lan vừa trở về từ bên ngoài thì nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là vết đỏ trên mặt con gái, bà ta tức đến nổ tung.
"Vu Chiêu Đệ, bà dám đánh con gái tôi à, tôi liều mạng với bà!"
Bà ta nhào tới đánh nhau với Vu Chiêu Đệ, người này túm tóc người kia, người kia cào mặt người này, đánh nhau túi bụi.
Thẩm Dung Dung bò dậy từ dưới đất, lườm Thẩm Diểu Diểu với vẻ hung dữ, chất vấn: "Tại sao mày không giúp tao?"
Thẩm Diểu Diểu cảm thấy buồn cười: "Tại sao tôi phải giúp chị, hai chúng ta cũng không phải chị em tốt thương yêu lẫn nhau, chỉ với hành vi vừa rồi của chị, tôi còn có thể bỏ đá xuống giếng nữa đấy."
Trông cô giống kiểu người tốt không ghim thù lắm à?
Thẩm Dung Dung thở phì phì.
Thẩm Diểu Diểu thay đổi thật rồi.
Không phải là giận dỗi rồi qua mấy ngày là ổn như cô ta nghĩ.
Là thật sự không quan tâm cô ta nữa, cô ta vừa rơi nước mắt vừa đi vào trong nhà.
"Cháu mặc kệ mẹ cháu à?" Hoa Tú Ni nhắc nhở cô ta.
À, đúng, mẹ cô ta, Thẩm Dung Dung nhìn thấy Vu Chiêu Đệ đang ngồi trên người mẹ cô ta, đè mẹ cô ta lại rồi đánh thì nổi cơn giận dữ, lập tức túm lấy tóc bà ta kéo mạnh ra ngoài: "Thả mẹ tôi ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.