Chương 6:
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
10/09/2024
Nơi ở của Thẩm gia là tòa nhà được phân cho người của xưởng sắt thép, có ba tầng, một tầng có sáu căn hộ.
Đi xuống cầu thang đến tầng một, xuyên qua sân bóng rổ chính là khi xưởng.
Công nhân viên chức và trẻ con ra vào cơ bản không cần đăng ký, trên đường Thẩm Lương còn cùng người ta chào hỏi, lúc đi đến cửa xưởng, cậu lập tức gọi Thẩm Văn Hoa ra.
Thẩm Văn Hoa hiện tại một ngày tiền công là bảy hào, theo bình thường, nếu không có việc quan trọng, người trong nhà sẽ không tìm ông.
Khi thấy con trai út, ông kinh ngạc hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế con?”
Thẩm Lương thở hổn hển, sau khi nhìn trái nhìn phải không thấy ai, mới lén nói, “Ba, Trương Thuận đến nhà cầu hôn.”
Cái gì cơ?
Vẻ mặt Thẩm Văn Hoa giật mình, nói, “Sao cậu ta lại đến vào lúc này?”
Nhìn dáng vẻ này của ông, có vẻ không phải là ông không đồng ý.
Thẩm Lương khó hiểu hỏi, “Anh ta nói là ba đã đồng ý.”
Lòng Thẩm Văn Hoa lộp bộp, nghĩ thầm việc này có chút khó nói.
Con gái ấy à, ông chỉ có một đứa, tất nhiên là ông đau lòng con, nên trong lòng mới muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này, ai bảo ông không có bản lĩnh tìm công việc cho con gái chứ?
Nhưng dưa hái xanh thì không ngọt, con cái không muốn, ông chỉ đành từ chối việc này.
Nhưng ngày hôm đó ông còn chưa kịp nói, chưa kịp mở miệng luôn, thì Trương Thuận đã bô bô một chuỗi dài, cái gì mà tổ chức đám cưới trong tháng Giêng, tháng hai Kiều Kiều có thể đi làm, sẽ chuẩn bị đủ ta chuyển một vang, trong xưởng cũng sẽ cho nhà ở, sang năm là ông có thể làm ông ngoại.
Sau đó Trương Thuận lại nhắc đến mẹ làm chủ nhiệm hậu cần và ba làm chủ nhiệm ba phân xưởng của mình, ba anh ta chính là lãnh đạo trực tiếp của Thẩm Văn Hoa, ông có thể quay lại xưởng làm cũng là nhờ vào quan hệ của người ta.
Ông không thể nào nói mấy chữ “Kiều Kiều không muốn” ra lúc ấy, chỉ đành ậm ừ cho qua, nghĩ thầm kéo dài thêm thời gian, chờ sau đó con gái xuống nông thôn rồi nói tiếp.
Ai mà ngờ, Trương Thuận lại thiếu kiên nhẫn đến thế.
Đi xuống cầu thang đến tầng một, xuyên qua sân bóng rổ chính là khi xưởng.
Công nhân viên chức và trẻ con ra vào cơ bản không cần đăng ký, trên đường Thẩm Lương còn cùng người ta chào hỏi, lúc đi đến cửa xưởng, cậu lập tức gọi Thẩm Văn Hoa ra.
Thẩm Văn Hoa hiện tại một ngày tiền công là bảy hào, theo bình thường, nếu không có việc quan trọng, người trong nhà sẽ không tìm ông.
Khi thấy con trai út, ông kinh ngạc hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế con?”
Thẩm Lương thở hổn hển, sau khi nhìn trái nhìn phải không thấy ai, mới lén nói, “Ba, Trương Thuận đến nhà cầu hôn.”
Cái gì cơ?
Vẻ mặt Thẩm Văn Hoa giật mình, nói, “Sao cậu ta lại đến vào lúc này?”
Nhìn dáng vẻ này của ông, có vẻ không phải là ông không đồng ý.
Thẩm Lương khó hiểu hỏi, “Anh ta nói là ba đã đồng ý.”
Lòng Thẩm Văn Hoa lộp bộp, nghĩ thầm việc này có chút khó nói.
Con gái ấy à, ông chỉ có một đứa, tất nhiên là ông đau lòng con, nên trong lòng mới muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này, ai bảo ông không có bản lĩnh tìm công việc cho con gái chứ?
Nhưng dưa hái xanh thì không ngọt, con cái không muốn, ông chỉ đành từ chối việc này.
Nhưng ngày hôm đó ông còn chưa kịp nói, chưa kịp mở miệng luôn, thì Trương Thuận đã bô bô một chuỗi dài, cái gì mà tổ chức đám cưới trong tháng Giêng, tháng hai Kiều Kiều có thể đi làm, sẽ chuẩn bị đủ ta chuyển một vang, trong xưởng cũng sẽ cho nhà ở, sang năm là ông có thể làm ông ngoại.
Sau đó Trương Thuận lại nhắc đến mẹ làm chủ nhiệm hậu cần và ba làm chủ nhiệm ba phân xưởng của mình, ba anh ta chính là lãnh đạo trực tiếp của Thẩm Văn Hoa, ông có thể quay lại xưởng làm cũng là nhờ vào quan hệ của người ta.
Ông không thể nào nói mấy chữ “Kiều Kiều không muốn” ra lúc ấy, chỉ đành ậm ừ cho qua, nghĩ thầm kéo dài thêm thời gian, chờ sau đó con gái xuống nông thôn rồi nói tiếp.
Ai mà ngờ, Trương Thuận lại thiếu kiên nhẫn đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.