Thập Niên 70: Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ
Chương 35
Đại Hà Đông Lưu
15/06/2023
Đến lúc đó ông lại gạt hai sọt khoai lang được chia của mình cho cô, như vậy là được rồi.
“Sau này sống thật tốt, con có khó khăn gì thì cứ nói.”
Những đứa con nhà thằng hai vẫn còn nhỏ, kiểu gì cũng phải cẩn thận nuôi lớn.
Sau khi chia lương thực, còn có một chuyện quan trọng, đó chính là chia tiền.
Lúc này mỗi ngày họ làm việc đều ghi thành điểm công, thanh toán điểm công, dùng để đổi lương thực, số còn lại mới có thể chia tiền. Nếu như không đủ ăn, sẽ còn nợ ngược lại tập thể.
Chỉ có nhiều người lao động khỏe mạnh, nhiều điểm công, mùa màng cũng tốt thì mới có thể tiết kiệm tiền. Nhưng bình thường mà nói, cuối năm một gia đình lớn được chia ba mươi tệ đã rất tốt rồi, khấu trừ chi tiêu khám bệnh mua vải mua muối ra thì không còn lại bao nhiêu.
Tô Hồi thuộc về kiểu không có tiền để lấy, lúc xây nhà cô dùng điểm công đổi lấy những thứ như gỗ, không đổi thành số âm đã tốt lắm rồi.
Chia tiền rồi, mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Không có chuyện của mình, Tô Hồi chuyển lương thực vào nhà, Trương Toàn giúp đỡ dưới sự sai bảo của Trương Căn.
Đến nhà em hai, anh ta quan sát, căn nhà này có thay đổi lớn so với trước đây.
Đồ vật trong nhà sắp xếp rất ngăn nắp, không trống rỗng như lúc đầu. Nhà cửa cũng sạch sẽ, đất phần trăm cũng bằng phẳng, nhìn mảnh đất xốp đó, chỉ chờ đầu xuân rải hạt giống xuống thôi.
Em dâu sống cũng khá tốt.
Càng đến gần tết thì mùi hương năm mới càng nồng, vừa mới chia lương thực và tiền, hôm sau đã là ngày đến thị trấn nộp heo.
Mỗi thôn đều có nhiệm vụ, quy định nuôi bao nhiêu heo để nộp lên, ở thôn của họ có chuồng heo riêng, nhân viên chuyên môn phụ trách.
Ngoài chuyện này ra, nhà nào nuôi riêng phải giao một nửa cho nhà nước, sau đó nửa còn lại mới là của mình.
Một nửa đưa cho nhà nước đó, sẽ được trả lại phiếu thịt nhất định. Ví dụ như một con heo 50 cân, 25 cân là của nhà nước, sẽ trả lại cho bạn phiếu thịt 15 - 25 cân ủng hộ nhà nước. Sau đó một nửa 25 cân còn lại là của riêng bạn. Nếu như là muốn để mình ăn thì mang về, nhưng mà nếu như bạn muốn bán, vậy nhất định phải bán cho nhà nước.
Chỉ cần có năng lực, trong nhà đều sẽ nuôi một con heo, tiền đồ lớn nhất một năm chỉ dựa vào con heo đó.
Lý Mãn Phân có nuôi một con heo.
Nhiều người không đủ điều kiện nuôi heo, bản thân ăn đã không đủ, đâu còn có sinh lực để nuôi heo chứ? Nhưng mà mấy người Trương Căn đủ người làm, vẫn có thể nuôi nổi một con heo.
Lúc đi giao heo, Trương Thành Nghiệp dẫn người lao động cường tráng được đích thân lựa chọn, lùa con heo lớn nhất ra, chạy đến trấn. Nhiệm vụ hoàn thành, số còn lại chính là của thôn họ. Mời đồ tể mài đao xoèn xoẹt, cả thôn đều nghe thấy tiếng hét thê thảm của con heo, nhưng mà người vây xem chỉ tăng chứ không giảm.
Đây là thịt, thịt thơm phức đó!
Trương Bảo Quốc dẫn ba đứa em trai đến góp vui, chỉ có Trương An Quốc, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con heo là không dám đi, một mình ở nhà đợi.
Triệu Hạ Lan nhìn con heo kêu thảm thiết, hai mắt sáng lên: “Heo này thật khỏe! Nhất định là có mỡ béo cả người!”
Gần đây Trương Bảo Quốc đã ăn nhiều thịt, nhưng mà nhóc vẫn tham ăn. Ánh mắt cậu bé nhìn chằm chằm bắp đùi và bụng heo, không chuyển tầm mắt nổi.
Triệu Hạ Lan căng thẳng: “Đợi lát nữa rút thăm, nhất định mình phải may mắn! Phù hộ tôi, nhất định phải rút được thịt mỡ!”
“Sau này sống thật tốt, con có khó khăn gì thì cứ nói.”
Những đứa con nhà thằng hai vẫn còn nhỏ, kiểu gì cũng phải cẩn thận nuôi lớn.
Sau khi chia lương thực, còn có một chuyện quan trọng, đó chính là chia tiền.
Lúc này mỗi ngày họ làm việc đều ghi thành điểm công, thanh toán điểm công, dùng để đổi lương thực, số còn lại mới có thể chia tiền. Nếu như không đủ ăn, sẽ còn nợ ngược lại tập thể.
Chỉ có nhiều người lao động khỏe mạnh, nhiều điểm công, mùa màng cũng tốt thì mới có thể tiết kiệm tiền. Nhưng bình thường mà nói, cuối năm một gia đình lớn được chia ba mươi tệ đã rất tốt rồi, khấu trừ chi tiêu khám bệnh mua vải mua muối ra thì không còn lại bao nhiêu.
Tô Hồi thuộc về kiểu không có tiền để lấy, lúc xây nhà cô dùng điểm công đổi lấy những thứ như gỗ, không đổi thành số âm đã tốt lắm rồi.
Chia tiền rồi, mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Không có chuyện của mình, Tô Hồi chuyển lương thực vào nhà, Trương Toàn giúp đỡ dưới sự sai bảo của Trương Căn.
Đến nhà em hai, anh ta quan sát, căn nhà này có thay đổi lớn so với trước đây.
Đồ vật trong nhà sắp xếp rất ngăn nắp, không trống rỗng như lúc đầu. Nhà cửa cũng sạch sẽ, đất phần trăm cũng bằng phẳng, nhìn mảnh đất xốp đó, chỉ chờ đầu xuân rải hạt giống xuống thôi.
Em dâu sống cũng khá tốt.
Càng đến gần tết thì mùi hương năm mới càng nồng, vừa mới chia lương thực và tiền, hôm sau đã là ngày đến thị trấn nộp heo.
Mỗi thôn đều có nhiệm vụ, quy định nuôi bao nhiêu heo để nộp lên, ở thôn của họ có chuồng heo riêng, nhân viên chuyên môn phụ trách.
Ngoài chuyện này ra, nhà nào nuôi riêng phải giao một nửa cho nhà nước, sau đó nửa còn lại mới là của mình.
Một nửa đưa cho nhà nước đó, sẽ được trả lại phiếu thịt nhất định. Ví dụ như một con heo 50 cân, 25 cân là của nhà nước, sẽ trả lại cho bạn phiếu thịt 15 - 25 cân ủng hộ nhà nước. Sau đó một nửa 25 cân còn lại là của riêng bạn. Nếu như là muốn để mình ăn thì mang về, nhưng mà nếu như bạn muốn bán, vậy nhất định phải bán cho nhà nước.
Chỉ cần có năng lực, trong nhà đều sẽ nuôi một con heo, tiền đồ lớn nhất một năm chỉ dựa vào con heo đó.
Lý Mãn Phân có nuôi một con heo.
Nhiều người không đủ điều kiện nuôi heo, bản thân ăn đã không đủ, đâu còn có sinh lực để nuôi heo chứ? Nhưng mà mấy người Trương Căn đủ người làm, vẫn có thể nuôi nổi một con heo.
Lúc đi giao heo, Trương Thành Nghiệp dẫn người lao động cường tráng được đích thân lựa chọn, lùa con heo lớn nhất ra, chạy đến trấn. Nhiệm vụ hoàn thành, số còn lại chính là của thôn họ. Mời đồ tể mài đao xoèn xoẹt, cả thôn đều nghe thấy tiếng hét thê thảm của con heo, nhưng mà người vây xem chỉ tăng chứ không giảm.
Đây là thịt, thịt thơm phức đó!
Trương Bảo Quốc dẫn ba đứa em trai đến góp vui, chỉ có Trương An Quốc, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con heo là không dám đi, một mình ở nhà đợi.
Triệu Hạ Lan nhìn con heo kêu thảm thiết, hai mắt sáng lên: “Heo này thật khỏe! Nhất định là có mỡ béo cả người!”
Gần đây Trương Bảo Quốc đã ăn nhiều thịt, nhưng mà nhóc vẫn tham ăn. Ánh mắt cậu bé nhìn chằm chằm bắp đùi và bụng heo, không chuyển tầm mắt nổi.
Triệu Hạ Lan căng thẳng: “Đợi lát nữa rút thăm, nhất định mình phải may mắn! Phù hộ tôi, nhất định phải rút được thịt mỡ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.