Thập Niên 70: Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ
Chương 43
Đại Hà Đông Lưu
20/06/2023
Đậu phộng rang và đậu nành rang thì còn dễ có nhưng thực sự không có khoai lang khô và hạt bí đỏ. Cô còn định về thành phố mua một ít.
“Mẹ, mẹ tới thật đúng lúc, lát nữa mẹ lấy hai con cá này về đi.” Thôn bọn họ có chia cá, thôn Liễu bên cạnh tuy rằng cũng có một con sông chảy qua nhưng là một con sông chảy xiết, hầu như không thể bắt được con cá nào, các đầm lầy đã bị lấp để làm ruộng nước.
“Mẹ không cần cá của con.”
Làm sao Điền Tư Di có thể lấy chứ.
Tô Hồi cũng không tranh cãi với bà, đưa bà đến một lu nước trong nhà bếp để xem xét, nơi đó có ba con cá đang tung tăng vẫy đuôi coi bộ rất thoải mái.
“Con đã đến vũng nước để bắt một ít cá, còn có hai con này, mẹ lấy về đi.”
Điền Tư Di vẫn không lấy: “Con giữ lại đi, cho cháu ngoại mẹ ăn. Bốn đứa lận mà, sức ăn của chúng nó nhiều lắm.” Bà mới có hai đứa cháu, còn có bốn người bọn họ, sao bà có thể lấy đồ của con gái mình.
Sau khi thuyết phục, cuối cùng bà cũng chỉ đồng ý lấy con nhỏ nhất.
Tô Hồi: “...”
Xem ra là phải tìm một việc kiếm sống mới được, không có một cái lý do đứng đắn, lấy ra một số thứ cũng phiền phức.
Hay là cô học hỏi từ Tô Thiển Minh và trở thành một bác sĩ chân trần nhỉ?
Không có biên chế, không có tiền lương nhưng ai đau đầu đi lấy thuốc thì đều sẽ được trả tiền thuốc hoặc là vài hào, hoặc là một nắm lương thực, vài quả trứng gà linh tinh.
Không cần phải nói nhiều nữa, nhưng Tô Thiển Minh chính là dựa vào cái này mới từ hai bàn tay trắng đến định cư ở thôn Liễu và xây dựng ngôi nhà ngói của riêng mình.
Chẳng qua là nguyên chủ không có hứng thú đối với chuyện này, nhiều năm như vậy vẫn không học được cái gì, còn cần suy nghĩ một chút.
Biết Tô Hồi muốn đi thành phố, Trương Bảo Quốc liền biến thành một cái đuôi nhỏ, đi đâu cũng theo cô.
Cậu bé muốn theo Tô Hồi lên thành phố để có thêm kiến thức nhưng Tô Hồi không tiện.
Cô chỉ có thể giao cho cậu bé trọng trách nặng nề: “Mẹ đi thành phố một ngày, mua đồ rồi sẽ về ngay. Con là anh cả, giúp mẹ một chuyện, đừng để em đi ra ngoài chơi. Bây giờ là Tết nên sẽ khá loạn, biết không?”
***
Xe đi thành phố không phải ngày nào cũng chạy, cứ cách năm ngày mới có một chuyến khứ hồi, sáng xuất phát, chiều thì trở về, quá giờ thì sẽ không chờ. Nếu không đuổi kịp xe này thì sẽ phải tự đi bộ về bằng hai chân.
Tô Hồi nghiêm túc nhớ kỹ thời gian và địa điểm trở về, sau hai giờ xóc nảy, cuối cùng cô đã đến thành phố.
Thành phố thực sự lớn hơn nhiều so với thị trấn, còn có một ga tàu hoả riêng biệt, thị trấn của bọn họ không có ga tàu hỏa nào. Hợp tác xã mua bán cũng vậy, trong thị trấn của bọn họ, đó cũng chỉ là một cửa hàng mặt tiền bình thường, mà ở thành phố chính là một trung tâm mua sắm.
Tô Hồi còn nhìn thấy xe đạp và radio trong trung tâm mua sắm, những thứ mà cô chưa từng thấy ở thị trấn.
Đi đến khu thực phẩm còn có rất nhiều loại kẹo, trong thị trấn cũng chỉ có loại kẹo cứng trái cây và kẹo sữa thỏ trắng, kẹo sữa thỏ trắng còn thường xuyên thiếu hàng. Món tráng miệng cũng chỉ có bánh quai chèo và hai loại bánh in. Tô Hồi không mua nhiều loại tráng miệng này mà đi mua nguyên liệu nhiều hơn.
Cô còn thấy bông nhưng không có phiếu nên “đổi” ở cửa với người ta một ít, cuối cùng mua được hai ký.
Hai ký cũng đủ để cô làm một cái chăn bông khác.
“Mẹ, mẹ tới thật đúng lúc, lát nữa mẹ lấy hai con cá này về đi.” Thôn bọn họ có chia cá, thôn Liễu bên cạnh tuy rằng cũng có một con sông chảy qua nhưng là một con sông chảy xiết, hầu như không thể bắt được con cá nào, các đầm lầy đã bị lấp để làm ruộng nước.
“Mẹ không cần cá của con.”
Làm sao Điền Tư Di có thể lấy chứ.
Tô Hồi cũng không tranh cãi với bà, đưa bà đến một lu nước trong nhà bếp để xem xét, nơi đó có ba con cá đang tung tăng vẫy đuôi coi bộ rất thoải mái.
“Con đã đến vũng nước để bắt một ít cá, còn có hai con này, mẹ lấy về đi.”
Điền Tư Di vẫn không lấy: “Con giữ lại đi, cho cháu ngoại mẹ ăn. Bốn đứa lận mà, sức ăn của chúng nó nhiều lắm.” Bà mới có hai đứa cháu, còn có bốn người bọn họ, sao bà có thể lấy đồ của con gái mình.
Sau khi thuyết phục, cuối cùng bà cũng chỉ đồng ý lấy con nhỏ nhất.
Tô Hồi: “...”
Xem ra là phải tìm một việc kiếm sống mới được, không có một cái lý do đứng đắn, lấy ra một số thứ cũng phiền phức.
Hay là cô học hỏi từ Tô Thiển Minh và trở thành một bác sĩ chân trần nhỉ?
Không có biên chế, không có tiền lương nhưng ai đau đầu đi lấy thuốc thì đều sẽ được trả tiền thuốc hoặc là vài hào, hoặc là một nắm lương thực, vài quả trứng gà linh tinh.
Không cần phải nói nhiều nữa, nhưng Tô Thiển Minh chính là dựa vào cái này mới từ hai bàn tay trắng đến định cư ở thôn Liễu và xây dựng ngôi nhà ngói của riêng mình.
Chẳng qua là nguyên chủ không có hứng thú đối với chuyện này, nhiều năm như vậy vẫn không học được cái gì, còn cần suy nghĩ một chút.
Biết Tô Hồi muốn đi thành phố, Trương Bảo Quốc liền biến thành một cái đuôi nhỏ, đi đâu cũng theo cô.
Cậu bé muốn theo Tô Hồi lên thành phố để có thêm kiến thức nhưng Tô Hồi không tiện.
Cô chỉ có thể giao cho cậu bé trọng trách nặng nề: “Mẹ đi thành phố một ngày, mua đồ rồi sẽ về ngay. Con là anh cả, giúp mẹ một chuyện, đừng để em đi ra ngoài chơi. Bây giờ là Tết nên sẽ khá loạn, biết không?”
***
Xe đi thành phố không phải ngày nào cũng chạy, cứ cách năm ngày mới có một chuyến khứ hồi, sáng xuất phát, chiều thì trở về, quá giờ thì sẽ không chờ. Nếu không đuổi kịp xe này thì sẽ phải tự đi bộ về bằng hai chân.
Tô Hồi nghiêm túc nhớ kỹ thời gian và địa điểm trở về, sau hai giờ xóc nảy, cuối cùng cô đã đến thành phố.
Thành phố thực sự lớn hơn nhiều so với thị trấn, còn có một ga tàu hoả riêng biệt, thị trấn của bọn họ không có ga tàu hỏa nào. Hợp tác xã mua bán cũng vậy, trong thị trấn của bọn họ, đó cũng chỉ là một cửa hàng mặt tiền bình thường, mà ở thành phố chính là một trung tâm mua sắm.
Tô Hồi còn nhìn thấy xe đạp và radio trong trung tâm mua sắm, những thứ mà cô chưa từng thấy ở thị trấn.
Đi đến khu thực phẩm còn có rất nhiều loại kẹo, trong thị trấn cũng chỉ có loại kẹo cứng trái cây và kẹo sữa thỏ trắng, kẹo sữa thỏ trắng còn thường xuyên thiếu hàng. Món tráng miệng cũng chỉ có bánh quai chèo và hai loại bánh in. Tô Hồi không mua nhiều loại tráng miệng này mà đi mua nguyên liệu nhiều hơn.
Cô còn thấy bông nhưng không có phiếu nên “đổi” ở cửa với người ta một ít, cuối cùng mua được hai ký.
Hai ký cũng đủ để cô làm một cái chăn bông khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.