Thập Niên 70: Từ Tu Sĩ Thành Quả Phụ
Chương 7
Đại Hà Đông Lưu
29/05/2023
Tô Hồi nhận lấy cái túi trên tay Tôn Cường: “Được, tôi sẽ nhận những thứ này, chọn ngày lập mộ chôn di vật.”
Trương Toàn cũng có ý này: “Bây giờ đang sau vụ mùa, mọi người đều khá rảnh rỗi.”
“Ngày mai đi, bây giờ con đi gọi người, nói trước một tiếng, ai rảnh thì tới giúp.” Trương Căn cũng không có ý kiến, con trai tính toán cho cháu trai, chuyện này cũng hợp lý, vậy thì dứt khoát tách ra.
Vốn dĩ là chờ con trai nhỏ lập gia đình thì cũng phải tách ra, bây giờ chỉ là tách sớm hơn thôi. Còn Lý Mãn Phân không bằng lòng, có một số việc phải do đàn ông quyết định.
Chỗ họ muốn xây nhà đều sẽ chọn thời điểm sau vụ mùa, mọi người không bận rộn, họ hàng bạn bè rảnh rỗi thì sẽ đến giúp một tay. Nhiều người nhiều sức, sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong.
Trương Thành Nghiệp thầm suy nghĩ gọi ai tới giúp, rất nhanh đã tính toán xong.
Trương Căn đứng lên: “Bây giờ đi qua xem mảnh đất đó đi.”
Một đám người nối đuôi đi ra, Tô Thiển Minh và Tô Trọng nghe thấy tin tức, đúng lúc đi qua. Họ nhìn dáng vẻ yếu ớt của con gái/em gái mình, có lòng an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào: “Tiểu Hồi...”
Tô Hồi đối diện với ánh mắt quan tâm của họ, cười nhạt: “... Bố, anh, con không sao đâu. Mẹ đâu rồi ạ?” Đây chính là cha và anh trai của nguyên chủ, cô sẽ thay thế nguyên chủ làm chuyện mình phải làm.
“... Tiểu Hồi, con đừng đau buồn, cũng đừng nín nhịn, nín nhịn không tốt cho sức khỏe. Sức khỏe của mẹ con không tốt, chị dâu con chăm sóc bà ấy nên không thể qua đây.”
Tô Thiển Mình nghĩ đến người bạn già đã khóc ngất đi, thở dài: “Ngày tháng còn dài, sau này chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Thái độ dè dặt này... Tô Hồi chỉ có thể dời sự chú ý của họ: “... Bây giờ bọn con muốn đi xem móng nhà, định xây nhà. Bố, anh, hai người cũng đi cùng đi.”
Tô Thiển Minh sửng sốt: “Xây nhà?” Đây là tình hình gì vậy?!!
Tô Thiển Minh và Tô Trọng nghe thấy xây nhà, vội vàng hỏi: "Chuyện là thế nào vậy?"
Tô Hồi liền nói quyết định vừa rồi ra.
Tô Thiển Minh cũng không an ủi nữa, bây giờ con gái phải dẫn theo cháu ngoại dọn ra ngoài ở riêng! Chuyện này quan trọng! Liền giữ chặt bọn họ: "Chuyện ra ở riêng này rốt cuộc có điều lệ gì, con nói rõ ràng trước đã." Chắc chắn rồi, về sau sẽ không có nhiều chuyện vô ích như vậy nữa.
Đứa con gái ngốc nghếch này của ông, nói là ra ở riêng, nhưng ngoại trừ tiền trợ cấp của con rể và căn nhà nói cần phải xây này, còn lại một món cũng không nói, như vậy ra ở riêng làm sao được.
Ở riêng là độc lập ra ngoài, ngoại trừ nhà cửa, thứ cần có cũng nhiều hơn, lương thực chính là quan trọng hàng đầu.
Trương Thành Nghiệp vừa rồi không cẩn thận nói điều này, chính là băn khoăn điểm này. Nhà mẹ đẻ của Tô Hồi không có người đến, dù sao cũng phải chờ bọn họ đến rồi mới nói kỹ càng. Hiện tại người đến rồi, câu chuyện cũng nói ra rồi, anh ấy liền bẻ trở về.
"Bây giờ chuyện này mọi người muốn đặt điều lệ sao?"
Trương Căn gật đầu: "Hôm nay nói luôn đi."
"Được, mọi người bàn bạc đi, tôi làm nhân chứng cho mọi người."
Tôn Cường không nói gì, nhưng đứng cùng một chỗ với Trương Thành Nghiệp, ý tứ rõ ràng, cậu ấy cũng làm nhân chứng.
Lời công bằng còn dễ nói, lời không công bằng cậu ấy không thiếu được phải nói ra một chút.
Người anh em chết rồi nhưng vẫn không yên tâm đến cô nhi quả phụ này, cậu ấy muốn giúp anh giúp đỡ họ một chút.
Lý Mãn Phân nghĩ đến thứ mà người chị em gái bà ta nói chuyện lần trước đưa cho con trai chuyển ra ở riêng, trái tim liền co rút đau nhói nói không nên lời.
Trương Toàn cũng có ý này: “Bây giờ đang sau vụ mùa, mọi người đều khá rảnh rỗi.”
“Ngày mai đi, bây giờ con đi gọi người, nói trước một tiếng, ai rảnh thì tới giúp.” Trương Căn cũng không có ý kiến, con trai tính toán cho cháu trai, chuyện này cũng hợp lý, vậy thì dứt khoát tách ra.
Vốn dĩ là chờ con trai nhỏ lập gia đình thì cũng phải tách ra, bây giờ chỉ là tách sớm hơn thôi. Còn Lý Mãn Phân không bằng lòng, có một số việc phải do đàn ông quyết định.
Chỗ họ muốn xây nhà đều sẽ chọn thời điểm sau vụ mùa, mọi người không bận rộn, họ hàng bạn bè rảnh rỗi thì sẽ đến giúp một tay. Nhiều người nhiều sức, sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong.
Trương Thành Nghiệp thầm suy nghĩ gọi ai tới giúp, rất nhanh đã tính toán xong.
Trương Căn đứng lên: “Bây giờ đi qua xem mảnh đất đó đi.”
Một đám người nối đuôi đi ra, Tô Thiển Minh và Tô Trọng nghe thấy tin tức, đúng lúc đi qua. Họ nhìn dáng vẻ yếu ớt của con gái/em gái mình, có lòng an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào: “Tiểu Hồi...”
Tô Hồi đối diện với ánh mắt quan tâm của họ, cười nhạt: “... Bố, anh, con không sao đâu. Mẹ đâu rồi ạ?” Đây chính là cha và anh trai của nguyên chủ, cô sẽ thay thế nguyên chủ làm chuyện mình phải làm.
“... Tiểu Hồi, con đừng đau buồn, cũng đừng nín nhịn, nín nhịn không tốt cho sức khỏe. Sức khỏe của mẹ con không tốt, chị dâu con chăm sóc bà ấy nên không thể qua đây.”
Tô Thiển Mình nghĩ đến người bạn già đã khóc ngất đi, thở dài: “Ngày tháng còn dài, sau này chúng ta phải nhìn về phía trước.”
Thái độ dè dặt này... Tô Hồi chỉ có thể dời sự chú ý của họ: “... Bây giờ bọn con muốn đi xem móng nhà, định xây nhà. Bố, anh, hai người cũng đi cùng đi.”
Tô Thiển Minh sửng sốt: “Xây nhà?” Đây là tình hình gì vậy?!!
Tô Thiển Minh và Tô Trọng nghe thấy xây nhà, vội vàng hỏi: "Chuyện là thế nào vậy?"
Tô Hồi liền nói quyết định vừa rồi ra.
Tô Thiển Minh cũng không an ủi nữa, bây giờ con gái phải dẫn theo cháu ngoại dọn ra ngoài ở riêng! Chuyện này quan trọng! Liền giữ chặt bọn họ: "Chuyện ra ở riêng này rốt cuộc có điều lệ gì, con nói rõ ràng trước đã." Chắc chắn rồi, về sau sẽ không có nhiều chuyện vô ích như vậy nữa.
Đứa con gái ngốc nghếch này của ông, nói là ra ở riêng, nhưng ngoại trừ tiền trợ cấp của con rể và căn nhà nói cần phải xây này, còn lại một món cũng không nói, như vậy ra ở riêng làm sao được.
Ở riêng là độc lập ra ngoài, ngoại trừ nhà cửa, thứ cần có cũng nhiều hơn, lương thực chính là quan trọng hàng đầu.
Trương Thành Nghiệp vừa rồi không cẩn thận nói điều này, chính là băn khoăn điểm này. Nhà mẹ đẻ của Tô Hồi không có người đến, dù sao cũng phải chờ bọn họ đến rồi mới nói kỹ càng. Hiện tại người đến rồi, câu chuyện cũng nói ra rồi, anh ấy liền bẻ trở về.
"Bây giờ chuyện này mọi người muốn đặt điều lệ sao?"
Trương Căn gật đầu: "Hôm nay nói luôn đi."
"Được, mọi người bàn bạc đi, tôi làm nhân chứng cho mọi người."
Tôn Cường không nói gì, nhưng đứng cùng một chỗ với Trương Thành Nghiệp, ý tứ rõ ràng, cậu ấy cũng làm nhân chứng.
Lời công bằng còn dễ nói, lời không công bằng cậu ấy không thiếu được phải nói ra một chút.
Người anh em chết rồi nhưng vẫn không yên tâm đến cô nhi quả phụ này, cậu ấy muốn giúp anh giúp đỡ họ một chút.
Lý Mãn Phân nghĩ đến thứ mà người chị em gái bà ta nói chuyện lần trước đưa cho con trai chuyển ra ở riêng, trái tim liền co rút đau nhói nói không nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.