[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Chương 21: Bánh Rán Rau Rừng (1)
Mãn Thấm
30/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy Tả Cánh Thành ăn uống say sưa ngon lành, Lục Vân Hiên càng oán hận.
Vừa đảo mắt được một vòng, anh ta đã lập tức nảy ra được một kế hoạch độc ác.
Không phải là thanh niên tri thức ở thành phố sao? Không quen ăn dưa muối và bánh bao hấp? Không phải đang ăn một mình sao?
Anh ta muốn Tả Cánh Thành trở thành đồ độc ác trong mắt mọi người, đến mức từ nay về sau cũng sẽ khó đi lại trong thôn Bình An!
Tả Cánh Thành không biết trong lòng Lục Vân Hiên đang tính toán cái gì, sau khi anh ăn xong, lập tức rửa sạch hộp thức ăn, chuẩn bị bắt đầu đi làm việc.
Tuy nhiên vào lúc này, Kiều Thanh lại xuất hiện trước mặt anh, ngăn anh lại.
Tả Cánh Thành có ấn tượng không tốt với Kiều Thanh, nên vẻ mặt lập tức lạnh lùng, nói: "Đồng chí Kiều, có chuyện gì à?"
Kiều Thanh lạnh lùng nhìn Tả Cánh Thành, nói: "Thanh niên tri thức Tả này, tôi đã để người khác làm công việc bẻ ngô, anh là người thành phố, không biết bẻ ngô, hiệu suất quá thấp."
Vẻ mặt Tả Cánh Thành lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại có chút u ám hơn mấy phần, trầm giọng nói: “Vậy đồng chí Kiều muốn bố trí cho tôi công việc gì?”
Trong lòng Kiều Thanh cười lạnh, nói: "Đã như vậy rồi, thì anh đi nấu ăn đi, để tôi dẫn anh vào phòng bếp."
Anh là người thành phố nên chắc chắn không biết nấu ăn.
Trưa hôm nay anh ăn một mình ở căng tin, khiến mọi người ghen tị đến nóng cả mắt, chuyển anh xuống phòng bếp, buổi tối không nấu được đồ ăn, hoặc là nấu ra đồ ăn quá khó ăn, những thanh niên tri thức này lại không mắng anh một trận một trận ra trò ư?
Để Tả Cánh Thành thành kẻ độc ác trong mắt các thanh niên tri thức, từ nay về sau hai vợ chồng anh và Tô Tầm Vị sẽ như chuột lang thang ngoài đường, bị người người đánh đập.
Ý tưởng này tất nhiên là đến do Lục Vân Hiên nghĩ ra, Kiều Thanh phụ trách phân công công việc cho thanh niên tri thức, có thể xử lý một thanh niên tri thức ở thành phố khác không phải chỉ trong vài phút ư?
Tả Cánh Thành mím môi, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Tôi không biết nấu ăn.” Anh nghiêm túc nói.
"Đồng chí Tả, đồng chí nói đúng, nhưng có ai vừa sinh ra là đã biết nấu ăn? Vì đồng chí đã được chuyển xuống nông thôn để tích lũy kinh nghiệm, nên phải hòa nhập người lao động làm một, anh từ chối như này, có phải đồng chí đang coi thường người lao động không?" Lục Vân Hiên đi theo sau lưng Kiều Thanh, sau khi nghe được lời Tả Cánh Thành nói, lập tức chụp một chiếc mũ lớn lên đầu anh.
"Đúng vậy, đồng chí Lục nói đúng, người lao động nào cũng phải được đối xử bình đẳng, tất cả đều là người lao động, không có phân biệt cao thấp, không hiểu thì phải học." Kiều Thanh lạnh lùng nói: "Phòng bếp ở chỗ kia, anh đi theo tôi ngay."
Nhìn thấy Tả Cánh Thành ăn uống say sưa ngon lành, Lục Vân Hiên càng oán hận.
Vừa đảo mắt được một vòng, anh ta đã lập tức nảy ra được một kế hoạch độc ác.
Không phải là thanh niên tri thức ở thành phố sao? Không quen ăn dưa muối và bánh bao hấp? Không phải đang ăn một mình sao?
Anh ta muốn Tả Cánh Thành trở thành đồ độc ác trong mắt mọi người, đến mức từ nay về sau cũng sẽ khó đi lại trong thôn Bình An!
Tả Cánh Thành không biết trong lòng Lục Vân Hiên đang tính toán cái gì, sau khi anh ăn xong, lập tức rửa sạch hộp thức ăn, chuẩn bị bắt đầu đi làm việc.
Tuy nhiên vào lúc này, Kiều Thanh lại xuất hiện trước mặt anh, ngăn anh lại.
Tả Cánh Thành có ấn tượng không tốt với Kiều Thanh, nên vẻ mặt lập tức lạnh lùng, nói: "Đồng chí Kiều, có chuyện gì à?"
Kiều Thanh lạnh lùng nhìn Tả Cánh Thành, nói: "Thanh niên tri thức Tả này, tôi đã để người khác làm công việc bẻ ngô, anh là người thành phố, không biết bẻ ngô, hiệu suất quá thấp."
Vẻ mặt Tả Cánh Thành lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại có chút u ám hơn mấy phần, trầm giọng nói: “Vậy đồng chí Kiều muốn bố trí cho tôi công việc gì?”
Trong lòng Kiều Thanh cười lạnh, nói: "Đã như vậy rồi, thì anh đi nấu ăn đi, để tôi dẫn anh vào phòng bếp."
Anh là người thành phố nên chắc chắn không biết nấu ăn.
Trưa hôm nay anh ăn một mình ở căng tin, khiến mọi người ghen tị đến nóng cả mắt, chuyển anh xuống phòng bếp, buổi tối không nấu được đồ ăn, hoặc là nấu ra đồ ăn quá khó ăn, những thanh niên tri thức này lại không mắng anh một trận một trận ra trò ư?
Để Tả Cánh Thành thành kẻ độc ác trong mắt các thanh niên tri thức, từ nay về sau hai vợ chồng anh và Tô Tầm Vị sẽ như chuột lang thang ngoài đường, bị người người đánh đập.
Ý tưởng này tất nhiên là đến do Lục Vân Hiên nghĩ ra, Kiều Thanh phụ trách phân công công việc cho thanh niên tri thức, có thể xử lý một thanh niên tri thức ở thành phố khác không phải chỉ trong vài phút ư?
Tả Cánh Thành mím môi, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Tôi không biết nấu ăn.” Anh nghiêm túc nói.
"Đồng chí Tả, đồng chí nói đúng, nhưng có ai vừa sinh ra là đã biết nấu ăn? Vì đồng chí đã được chuyển xuống nông thôn để tích lũy kinh nghiệm, nên phải hòa nhập người lao động làm một, anh từ chối như này, có phải đồng chí đang coi thường người lao động không?" Lục Vân Hiên đi theo sau lưng Kiều Thanh, sau khi nghe được lời Tả Cánh Thành nói, lập tức chụp một chiếc mũ lớn lên đầu anh.
"Đúng vậy, đồng chí Lục nói đúng, người lao động nào cũng phải được đối xử bình đẳng, tất cả đều là người lao động, không có phân biệt cao thấp, không hiểu thì phải học." Kiều Thanh lạnh lùng nói: "Phòng bếp ở chỗ kia, anh đi theo tôi ngay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.