[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Chương 48: Tô Tầm Vị Phản Công (2)
Mãn Thấm
30/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà một người mà mình vẫn luôn ghé bỏ dù có như thế nào, lại đột nhiên thay đổi thái độ so với trước đây, nói chuyện lạnh lùng với anh ta, điều này khiến trong lòng Lục Vân Hiên càng cảm thấy vô cùng tức giận.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ tức giận và lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mụ béo chết tiệt này! Cô nói cái gì! Cô nói ai là đồ ăn bám!"
Lục Vân Hiên bị lời nói của Tô Tầm Vị chọc giận, không nhịn được muốn động tay động chân với cô, đẩy Tô Tầm Vị một cái thật mạnh.
Tô Tầm Vị chọc giận Lục Vân Hiên, chính là để khiến anh ta ra tay.
Điều mà Lục Vân Hiên quan tâm nhất chính là danh tiếng của bản thân anh ta, anh ta đã suy nghĩ nát óc để bày ra một màn như thế chỉ để hủy bỏ hôn ước một cách suôn sẻ, lại vừa không để mọi người nói anh ta là đồ vong ân phụ nghĩa.
Chẳng phải anh ta đứng trên đỉnh cao của đạo đức sao?
Tô Tầm Vị cũng có thể làm được.
Lục Vân Hiên đẩy cô, Tô Tầm Vị lùi về phía sau hai bước, sau đó loạng choạng ngã xuống đất, giả vờ đau lòng gần chết.
Tô Tầm Vị đột nhiên ngã xuống đất, tiếng động này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những người đang chờ phân công công việc trong căng tin.
Mà chuyện mọi người thấy chính là Lục Vân Hiên đã đưa tay đẩy Tô Tầm Vị ra ngoài.
Đặc biệt là Tả Cánh Thành, trong mắt anh nhanh chóng hiện lên vẻ lạnh lùng.
Tô Tầm Vị âm thầm nhéo mình một cái, cố trào ra hai giọt nước mắt, nhìn Lục Vân Hiên với vẻ mặt không thể tin được, vừa khóc lóc vừa nói: "Lục Vân Hiên, mặc dù hai chúng ta đã hủy hôn, nhưng dù sao nhà họ Tô chúng tôi đã giúp đỡ anh nhiều năm như vậy, không có ân tình cũng hữu tình chứ? Anh đã hủy hôn ước với tôi, làm sao tôi có thể cho anh mượn tiền để học đại học nữa! Ở phía ba mẹ tôi tôi cũng không thể thuyết phục được! Sao anh có thể giơ tay đánh tôi như thế này?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lục Vân Hiên ngay lập tức tái nhợt vì tức giận, tức giận chỉ vào Tô Tầm Vị, chửi mắng: "Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Ai hỏi vay tiền cô!"
Tô Tầm Vị đáng thương nhìn anh ta, thuận theo lời nói của anh ta: “Đúng vậy, anh không hỏi vay tiền tôi, tôi nói sai rồi, người ta vay tiền thì sẽ trả lại, còn tiền anh lấy của nhà chúng tôi thì chưa bao giờ trả lại, không được tính là vay mượn.”
Khi Tô Tầm Vị nói xong câu này, khuôn mặt của Lục Vân Hiên càng trở nên méo mó vì tức giận.
Anh ta không ngờ con ngu như Tô Tầm Vị này lại dám hủy hoại danh tiếng của anh ta trước mặt nhiều người như vậy.
Anh ta đột nhiên bước tới, định túm lấy cổ áo Tô Tầm Vị, nhấc cô lên.
Nhưng mà một người mà mình vẫn luôn ghé bỏ dù có như thế nào, lại đột nhiên thay đổi thái độ so với trước đây, nói chuyện lạnh lùng với anh ta, điều này khiến trong lòng Lục Vân Hiên càng cảm thấy vô cùng tức giận.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ tức giận và lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con mụ béo chết tiệt này! Cô nói cái gì! Cô nói ai là đồ ăn bám!"
Lục Vân Hiên bị lời nói của Tô Tầm Vị chọc giận, không nhịn được muốn động tay động chân với cô, đẩy Tô Tầm Vị một cái thật mạnh.
Tô Tầm Vị chọc giận Lục Vân Hiên, chính là để khiến anh ta ra tay.
Điều mà Lục Vân Hiên quan tâm nhất chính là danh tiếng của bản thân anh ta, anh ta đã suy nghĩ nát óc để bày ra một màn như thế chỉ để hủy bỏ hôn ước một cách suôn sẻ, lại vừa không để mọi người nói anh ta là đồ vong ân phụ nghĩa.
Chẳng phải anh ta đứng trên đỉnh cao của đạo đức sao?
Tô Tầm Vị cũng có thể làm được.
Lục Vân Hiên đẩy cô, Tô Tầm Vị lùi về phía sau hai bước, sau đó loạng choạng ngã xuống đất, giả vờ đau lòng gần chết.
Tô Tầm Vị đột nhiên ngã xuống đất, tiếng động này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những người đang chờ phân công công việc trong căng tin.
Mà chuyện mọi người thấy chính là Lục Vân Hiên đã đưa tay đẩy Tô Tầm Vị ra ngoài.
Đặc biệt là Tả Cánh Thành, trong mắt anh nhanh chóng hiện lên vẻ lạnh lùng.
Tô Tầm Vị âm thầm nhéo mình một cái, cố trào ra hai giọt nước mắt, nhìn Lục Vân Hiên với vẻ mặt không thể tin được, vừa khóc lóc vừa nói: "Lục Vân Hiên, mặc dù hai chúng ta đã hủy hôn, nhưng dù sao nhà họ Tô chúng tôi đã giúp đỡ anh nhiều năm như vậy, không có ân tình cũng hữu tình chứ? Anh đã hủy hôn ước với tôi, làm sao tôi có thể cho anh mượn tiền để học đại học nữa! Ở phía ba mẹ tôi tôi cũng không thể thuyết phục được! Sao anh có thể giơ tay đánh tôi như thế này?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lục Vân Hiên ngay lập tức tái nhợt vì tức giận, tức giận chỉ vào Tô Tầm Vị, chửi mắng: "Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Ai hỏi vay tiền cô!"
Tô Tầm Vị đáng thương nhìn anh ta, thuận theo lời nói của anh ta: “Đúng vậy, anh không hỏi vay tiền tôi, tôi nói sai rồi, người ta vay tiền thì sẽ trả lại, còn tiền anh lấy của nhà chúng tôi thì chưa bao giờ trả lại, không được tính là vay mượn.”
Khi Tô Tầm Vị nói xong câu này, khuôn mặt của Lục Vân Hiên càng trở nên méo mó vì tức giận.
Anh ta không ngờ con ngu như Tô Tầm Vị này lại dám hủy hoại danh tiếng của anh ta trước mặt nhiều người như vậy.
Anh ta đột nhiên bước tới, định túm lấy cổ áo Tô Tầm Vị, nhấc cô lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.