[Thập Niên 70] Vợ Béo Lão Đại Là Thanh Niên Trí Thức Cấm Dục
Chương 4: Trả Lại Tiền Sau Khi Hủy Hôn (2)
Mãn Thấm
30/01/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ, anh ta đã thi được vào đại học, đúng lúc nguyên chủ ngủ với một thanh niên tri thức ở vùng khác, bị rất nhiều người bắt gian ngay tại giường.
Thật đúng là một vở kịch hay.
"Con không có gì để nói, muốn hủy hôn thì cứ hủy hôn đi." Tô Tầm Vị không tự mình tìm đường chết, ngược lại còn ăn nói rất bình tĩnh.
Bây giờ những gì cô nói đều là điều vô căn cứ, không có bất kỳ bằng chứng nào, muốn xé bỏ bộ mặt đạo đức giả của Lục Vân Hiên không phải chuyện ngày một ngày hai là làm được.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là kết thúc cái trò hề này.
"Tầm Vị! Con điên rồi đấy à? Hủy hôn! Thì còn có người đàn ông nào khác sẽ muốn cưới con nữa! Hơn nữa, con thích Vân Hiên như vậy, con thực sự đồng ý hủy bỏ hôn ước này sao?" Mẹ Tô Túc không thể tin nhìn sang Tô Tầm Vi.
"Không đồng ý! Đến lượt cô ta có quyền lựa chọn không đồng ý à? Cũng chẳng phải nhà họ Lục tôi làm gì sai! Bây giờ chính cô ta là người ăn chơi tằng tịu với người đàn ông khác! Chính cô ta đã làm bại hoại thuần phong mỹ tục, làm chuyện đồi bại về mặt đạo đức! Nếu tôi là cô ta, tôi đã lao xuống sông ở ngoài kia để tự vẫn từ lâu rồi! Chả còn mặt mũi nào để làm người nữa! Vân Hiên nhà chúng tôi là sinh viên đại học đấy! Là người duy nhất trong cả cái thôn Bình An này! Là người duy nhất! Lúc đấu chịu đính hôn với cô ta đã là phải chịu tủi thân rồi! Cô ta ở trong phúc mà không biết hưởng, thế mà còn đi vụng trộm với thằng đàn ông khác!" Mẹ Lục chỉ vào Tô Tầm Vị, chửi rủa đến mức nước miếng văng tung tóe.
"Thím Lục! Những lời thím vừa nói quá đáng quá rồi đấy! Nhà Lục Vân Hiên mấy người có thể có được như ngày hôm nay! Đều là nhờ có nhà họ Tô chúng tôi! Thím thì có cái gì hơn người ta!" Anh cả Tô Tầm Vị là Tô Tầm Sinh không nghe nổi nữa, lập tức đứng dậy mắng lại.
Những lời này chắc chắn là một cái tát vào mặt mũi của Lục Vân Hiên ở trước mặt mọi người.
Đáy mắt Lục Vân Hiên hiện lên ý khó chịu khó thấy.
Nhưng mà từ trước đến nay anh ta vốn là người có lòng dạ kín đáo, lập tức làm ra vẻ thẳng thắn cương nghị , nhìn về phía Tô Tầm Sinh rồi nói: “Anh Tô, tôi biết nhà họ Tô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, Lục Vân Hiên tôi đây cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, nhưng mà những gì Tầm Vị đã làm lần này thực sự khiến tôi rất tổn thương, chẳng lẽ anh mong tôi sẽ chấp nhận chuyện này? Nhưng cho dù hai nhà chúng ta có hủy hôn, đối với tình nghĩa của nhà họ Tô, Lục Vân Hiên tôi đây vẫn sẽ luôn ghi tạc trong lòng."
Lời này được nói một cách rất quang minh chính đại, khiến mọi người phải nhìn anh bằng ánh mắt khác, còn không ngừng khen ngợi.
Bây giờ, anh ta đã thi được vào đại học, đúng lúc nguyên chủ ngủ với một thanh niên tri thức ở vùng khác, bị rất nhiều người bắt gian ngay tại giường.
Thật đúng là một vở kịch hay.
"Con không có gì để nói, muốn hủy hôn thì cứ hủy hôn đi." Tô Tầm Vị không tự mình tìm đường chết, ngược lại còn ăn nói rất bình tĩnh.
Bây giờ những gì cô nói đều là điều vô căn cứ, không có bất kỳ bằng chứng nào, muốn xé bỏ bộ mặt đạo đức giả của Lục Vân Hiên không phải chuyện ngày một ngày hai là làm được.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là kết thúc cái trò hề này.
"Tầm Vị! Con điên rồi đấy à? Hủy hôn! Thì còn có người đàn ông nào khác sẽ muốn cưới con nữa! Hơn nữa, con thích Vân Hiên như vậy, con thực sự đồng ý hủy bỏ hôn ước này sao?" Mẹ Tô Túc không thể tin nhìn sang Tô Tầm Vi.
"Không đồng ý! Đến lượt cô ta có quyền lựa chọn không đồng ý à? Cũng chẳng phải nhà họ Lục tôi làm gì sai! Bây giờ chính cô ta là người ăn chơi tằng tịu với người đàn ông khác! Chính cô ta đã làm bại hoại thuần phong mỹ tục, làm chuyện đồi bại về mặt đạo đức! Nếu tôi là cô ta, tôi đã lao xuống sông ở ngoài kia để tự vẫn từ lâu rồi! Chả còn mặt mũi nào để làm người nữa! Vân Hiên nhà chúng tôi là sinh viên đại học đấy! Là người duy nhất trong cả cái thôn Bình An này! Là người duy nhất! Lúc đấu chịu đính hôn với cô ta đã là phải chịu tủi thân rồi! Cô ta ở trong phúc mà không biết hưởng, thế mà còn đi vụng trộm với thằng đàn ông khác!" Mẹ Lục chỉ vào Tô Tầm Vị, chửi rủa đến mức nước miếng văng tung tóe.
"Thím Lục! Những lời thím vừa nói quá đáng quá rồi đấy! Nhà Lục Vân Hiên mấy người có thể có được như ngày hôm nay! Đều là nhờ có nhà họ Tô chúng tôi! Thím thì có cái gì hơn người ta!" Anh cả Tô Tầm Vị là Tô Tầm Sinh không nghe nổi nữa, lập tức đứng dậy mắng lại.
Những lời này chắc chắn là một cái tát vào mặt mũi của Lục Vân Hiên ở trước mặt mọi người.
Đáy mắt Lục Vân Hiên hiện lên ý khó chịu khó thấy.
Nhưng mà từ trước đến nay anh ta vốn là người có lòng dạ kín đáo, lập tức làm ra vẻ thẳng thắn cương nghị , nhìn về phía Tô Tầm Sinh rồi nói: “Anh Tô, tôi biết nhà họ Tô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, Lục Vân Hiên tôi đây cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, nhưng mà những gì Tầm Vị đã làm lần này thực sự khiến tôi rất tổn thương, chẳng lẽ anh mong tôi sẽ chấp nhận chuyện này? Nhưng cho dù hai nhà chúng ta có hủy hôn, đối với tình nghĩa của nhà họ Tô, Lục Vân Hiên tôi đây vẫn sẽ luôn ghi tạc trong lòng."
Lời này được nói một cách rất quang minh chính đại, khiến mọi người phải nhìn anh bằng ánh mắt khác, còn không ngừng khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.