Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh
Chương 30:
Phong Hỏa Gia Nhân
21/07/2023
Đôi mắt đẹp của Diệp Mạn Tinh hơi ngưng lại, giọng nói của cô rất tinh tế và mềm mại, nghe rất dễ chịu, nhưng lời nói ra của cô lại đặc biệt khó chịu.
Diệp Mạn Tinh: “Anh chắc là Giang thiếu gia? Tôi không biết anh, tại sao anh lại nhúng tay vào vào việc riêng của tôi?”
Giang thiếu gia nghẹn họng, chuyện này anh ta cũng không biết
Giang thiếu gia có cảm giác không thể thốt ra lời: ..., nếu không phải ông anh trai cao quý của anh ta quan tâm đến cô, với điều kiện gia đình của bọn họ thì làm gì có a đi để ý tới một cô gái nông thôn như cô làm gì cơ chứ?
Giang thiếu gia: “Cô quản được tôi?”
Giang thiếu gia cà lơ phất phơ, hoàn toàn không để cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh vào mắt.
Nói chuyện với giọng điệu đặc biệt tùy ý.
Điện thoại thời đại này là loại có ống nghe, âm thanh rất lớn.
Anh ta một bên nghe điện thoại, anh cả anh ta bộ dạng lạnh lùng ngồi đối diện nghe toàn bộ, ánh mắt lãnh đạm nhưng mang theo sự mỉa mai, làm cho anh ta sợ muốn chết.
Đây là chuyện gì vậy?
Giọng nói trong điện thoại bới móc, vẫn đang nói: "Cổ xưa đã nói, không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm. Anh hứng thú với người có chồng vậy sao?”
"Anh không biết chen chân vào hôn quân đồng nghĩa với đi tù sao?"
Lời nói thực sự khó nghe, Giang đại thiếu gia lớn như vậy, chưa bao giờ bị người khác nắm mũi mà mắng như thế.
Người bên cạnh đang thản nhiên uống trà hoa, nhưng vẫn luôn thờ ơ như đắm chìm trong hương hoa, cả người dường như mang theo hương thanh khiết.
Giang thiếu gia tức muốn chết rồi.
Anh ta muốn bóp chết người ở bên kia điện thoại.
Cả đời anh ta chưa được nếm một ngụm trà hoa nào, trà hoa này vô tình được người quản lý công việc lấy được.
Anh trai của anh không muốn bất cứ cái gì, nhưng bất ngờ lại muốn thứ trà này.
Giang thiếu gia vừa định giận dỗi quay về.
Ai ngờ, vào lúc này, một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đẩy tới một tờ giấy trắng, trên đó viết: [Nói như trên: “Tôi nghĩ em cần điều này”]
[Được, em không thích thì sẽ không can thiệp vào chuyện của em.]
[Nếu gặp khó khăn, gọi lại cho anh.]
Giang thiếu gia suýt ngất xỉu: …. anh trai như “Đóa hoa trên đỉnh núi” của anh, hình như là bị điên rồi.
Giang thiếu gia tức giận đến đau ngực, ánh mắt anh cả lạnh lùng như núi băng tuyết nhìn qua, anh ta uất ức dựa theo lời trong tờ giấy mà nói lại.
Diệp Mạn Tinh: …..?
Cô hiểu những gì anh ta nói, anh ta có lẽ sẽ không tùy tiện xuất hiện nữa, vì vậy cô cúp điện thoại luôn.
Trước khi cúp điện thoại, Diệp Mạn Tinh cố ý bảo mẹ Diệp cầm ống nghe.
Đầu bên kia lại truyền đến âm thanh: “Cô thích đi làm hay không, về sau tôi không nhúng tay vào, muốn yêu đương hay không cũng mặc kệ.” Đối phương thở phì phò cúp điệp thoại.
Điện thoại bị cúp, Diệp Mạn Tinh thật sự rất vui vẻ.
Mẹ Diệp lại vô cùng thất vọng, bà biết là con gái nói đúng nhưng tâm bà vẫn nhói đau, đó là vị trí giáo viên tiểu học trong huyện và tài xế xe khách ở bến xe ở tỉnh lỵ!
Diệp Mạn Tinh: “Anh chắc là Giang thiếu gia? Tôi không biết anh, tại sao anh lại nhúng tay vào vào việc riêng của tôi?”
Giang thiếu gia nghẹn họng, chuyện này anh ta cũng không biết
Giang thiếu gia có cảm giác không thể thốt ra lời: ..., nếu không phải ông anh trai cao quý của anh ta quan tâm đến cô, với điều kiện gia đình của bọn họ thì làm gì có a đi để ý tới một cô gái nông thôn như cô làm gì cơ chứ?
Giang thiếu gia: “Cô quản được tôi?”
Giang thiếu gia cà lơ phất phơ, hoàn toàn không để cô gái nhỏ Diệp Mạn Tinh vào mắt.
Nói chuyện với giọng điệu đặc biệt tùy ý.
Điện thoại thời đại này là loại có ống nghe, âm thanh rất lớn.
Anh ta một bên nghe điện thoại, anh cả anh ta bộ dạng lạnh lùng ngồi đối diện nghe toàn bộ, ánh mắt lãnh đạm nhưng mang theo sự mỉa mai, làm cho anh ta sợ muốn chết.
Đây là chuyện gì vậy?
Giọng nói trong điện thoại bới móc, vẫn đang nói: "Cổ xưa đã nói, không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm. Anh hứng thú với người có chồng vậy sao?”
"Anh không biết chen chân vào hôn quân đồng nghĩa với đi tù sao?"
Lời nói thực sự khó nghe, Giang đại thiếu gia lớn như vậy, chưa bao giờ bị người khác nắm mũi mà mắng như thế.
Người bên cạnh đang thản nhiên uống trà hoa, nhưng vẫn luôn thờ ơ như đắm chìm trong hương hoa, cả người dường như mang theo hương thanh khiết.
Giang thiếu gia tức muốn chết rồi.
Anh ta muốn bóp chết người ở bên kia điện thoại.
Cả đời anh ta chưa được nếm một ngụm trà hoa nào, trà hoa này vô tình được người quản lý công việc lấy được.
Anh trai của anh không muốn bất cứ cái gì, nhưng bất ngờ lại muốn thứ trà này.
Giang thiếu gia vừa định giận dỗi quay về.
Ai ngờ, vào lúc này, một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đẩy tới một tờ giấy trắng, trên đó viết: [Nói như trên: “Tôi nghĩ em cần điều này”]
[Được, em không thích thì sẽ không can thiệp vào chuyện của em.]
[Nếu gặp khó khăn, gọi lại cho anh.]
Giang thiếu gia suýt ngất xỉu: …. anh trai như “Đóa hoa trên đỉnh núi” của anh, hình như là bị điên rồi.
Giang thiếu gia tức giận đến đau ngực, ánh mắt anh cả lạnh lùng như núi băng tuyết nhìn qua, anh ta uất ức dựa theo lời trong tờ giấy mà nói lại.
Diệp Mạn Tinh: …..?
Cô hiểu những gì anh ta nói, anh ta có lẽ sẽ không tùy tiện xuất hiện nữa, vì vậy cô cúp điện thoại luôn.
Trước khi cúp điện thoại, Diệp Mạn Tinh cố ý bảo mẹ Diệp cầm ống nghe.
Đầu bên kia lại truyền đến âm thanh: “Cô thích đi làm hay không, về sau tôi không nhúng tay vào, muốn yêu đương hay không cũng mặc kệ.” Đối phương thở phì phò cúp điệp thoại.
Điện thoại bị cúp, Diệp Mạn Tinh thật sự rất vui vẻ.
Mẹ Diệp lại vô cùng thất vọng, bà biết là con gái nói đúng nhưng tâm bà vẫn nhói đau, đó là vị trí giáo viên tiểu học trong huyện và tài xế xe khách ở bến xe ở tỉnh lỵ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.