Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh
Chương 4: Miễn Làm Việc Nhà Một Năm
Phong Hỏa Gia Nhân
26/11/2022
“Không cần, con không để ý đến những điều này, chờ một thời gian, anh ấy có thể đề cập đến chuyện ly hôn."
Giọng nói mềm mại của Diệp Mạn Tinh vừa truyền đến, mẹ Tống phanh một cái, thiếu chút nữa trượt ngã.
Đôi mắt bà cực giống Tống Văn Cảnh, thiếu chút nữa trừng ra khỏi hốc mắt, con dâu nói chuyện, quá chọc vào lòng người rồi.
Mẹ Tống đừng nói tỏ ra chờ mong như Diệp Mạn Tinh nghĩ, lập tức đồng ý ly hôn, ngược lại rất kiên định nói: "Sẽ không ly hôn, con yên tâm."
“Chuyện bỏ thuốc đều là hiểu lầm, người trong nhà sẽ trả lại trong sạch cho con."
Dừng một chút, bà ấy lại nói: "Văn Cảnh vì trong bộ đội có việc gấp mới trở về, vốn tối hôm qua đã phải đi, nhưng đã đợi đến hừng đông dặn dò mẹ nấu nước nóng cho con xong mới vội vàng vàng rời đi."
Trong đầu hoa đào tinh bỗng nhiên xẹt qua một ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ: Một người đàn ông lạnh lùng, cả người sắc bén như một thanh đao như vậy, lại cố ý dặn dò bà ấy đun nước nóng cho mình?
Hoa đào tinh một trăm lần không tin, nhưng cô giỏi giao tiếp với người khác, càng giỏi trấn an cảm xúc của người bên cạnh, lập tức cười với mẹ Tống: "Con biết rồi, cám ơn mẹ."
“Nhưng, mẹ, chờ khi nào hai người muốn ly hôn, con bất cứ lúc nào cũng có thể đáp ứng."
Mẹ Tống lại thiếu chút nữa bị vấp ngã ngưỡng cửa: ... Ly hôn, làm sao mà sống được.
*
Ăn một bát súp rượu ngọt đơn giản, lại trộn thêm vài cái bánh trôi, đào hoa tinh ăn một nửa là no.
Phía sau đó, không còn xa xỉ như vậy nữa, tất cả đều là lương thực phụ, có bánh bột bắp, còn có một ít dưa muối, cô ăn một chút liền buông đũa đi nhà vệ sinh tắm rửa.
Trong nhà vệ sinh không có bồn tắm mà cô đã quen dùng, chỉ có thùng gỗ thô ráp, bên trong có nước nóng mà mẹ Tống đã chuẩn bị trước.
Toàn bộ nhà vệ sinh quá đơn giản, mùa đông thời tiết lạnh, bên ngoài vẫn còn được bao phủ bởi tuyết dày, mặc dù thùng nước nóng vẫn còn đậy nắp gỗ dày, khi mở ra, nước nóng cũng nguội đi khá nhanh.
Diệp Mạn Tinh dùng nước nóng rửa sạch dấu vết trên người, gió lạnh bốn phía thổi vào, trong lòng có một tia tuyệt vọng truyền đến, hoàn cảnh này thật sự quá kém.
Quan trọng hơn là cô vừa mới thử, không gian của cô không vào được nữa, cũng có nghĩa là mỹ thực của cô, không gian của cô, bản thể gỗ đào của cô cũng không biết đã đi đâu.
Ngay trước tối hôm qua, cô còn đang thưởng thức những món ăn cao cấp trong không gian, vui vẻ nghe nhạc đọc tiểu thuyết, thật là tiêu dao.
Bởi vì là đào hoa tinh, thiên tính luôn hướng tới tự do, hướng tới việc trở thành người, cũng bởi vậy, chờ bản thể tu luyện thành người, một lần bị lôi kiếp bổ xuống đã sinh ra rừng đào, đi xuống nhân gian.
Cô đi qua rất nhiều không gian, cuối cùng vui vẻ ở lại thế giới 21, thật sự là nơi đó có quá nhiều mỹ thực, có tiểu thuyết để tiêu khiển, các bộ phim truyền hình cũng quá nhiều.
Trong không gian của cô không biết bao nhiêu món ăn đỉnh cấp thế giới và địa phương, cô còn thích hưởng thụ ẩm thực của các nền văn hóa.
Nhưng vừa mới mở tiểu thuyết ra xem, ai biết xem một lúc, cô đã bị quyển sách có tên "Trọng sinh năm 70 mẹ kế đối đầu vợ cả" này lôi cuốn không nhẹ.
Càng làm cho cô tức giận chính là, tên của cô trùng với cô vợ cả bia đỡ đạn của nam chính, nữ chính trọng sinh đối đầu với cô vợ cả pháo hôi chết sớm, sở thích cũng có rất nhiều điểm tương tự.
Dựa trên luật xuyên không của tiểu thuyết, cô chịu đựng bị sét đánh mà lật ra cốt truyện sau này.
Trong truyện, nữ chính trọng sinh Trần Kiều Kiều kiếp trước yêu một thanh niên tri thức môi hồng răng trắng, bỏ nam chính trúc mã ngày xưa yêu thích, cùng bạn trai thanh niên tri thức về thành phố hưởng phúc.
Ai ngờ sau khi về thành phố lại không được hưởng phúc, còn bởi vì hộ khẩu nông thôn nên bị ghét bỏ, thậm chí bởi vì vẫn không tìm được việc làm nên phải mang theo mấy đứa nhỏ gian nan sống qua ngày, cuối cùng chồng còn ngoại tình, bạo hành cô ta.
Trần Kiều Kiều tức giận cãi nhau với chồng, ai ngờ bị chồng đẩy ngã vào đầu, sau đó đi đời nhà ma.
Trước khi chết, cô ta nhìn thấy đoàn trưởng trúc mã ngày xưa lại ở vị trí cao, được người xung quanh cẩn thận mời ngồi xuống, Trần Kiều Kiều hối hận biết vậy chẳng làm.
Trước khi chết cô ta thề, nếu có kiếp sau cô ta nhất định sẽ quý trọng đoàn trưởng trúc mã.
Sau đó, Trần Kiều Kiều thật sự sống lại.
Sau khi sống lại, Trần Kiều Kiều vội vàng vứt bỏ chồng, sau đó mang theo đứa nhỏ về quê tìm đoàn trưởng trúc mã tái hôn.
Ai ngờ thanh mai trúc mã đã kết hôn, còn cưới một tiểu yêu tinh làm trời làm đất, năm sau đã sinh ra một đôi long phượng thai.
Cốt truyện đến đây, nữ chính trọng sinh vốn nên buông tha, dù sao đoàn trưởng trúc mã cũng đã kết hôn.
Nhưng ai bảo nữ chính trọng sinh nhìn thấy đoàn trưởng trúc mã sau này lên được vị trí cao, thân phận lại cao như vậy, ở trên màn hình TV còn được tôn trọng.
Cô ta tất nhiên không cam lòng buông tha.
Nhưng mà trên thực tế, với tư cách là nam chính vận mệnh trời chơ, bối cảnh của hắn lại cao hơn nhiều so với nhữ chính trọng sinh.
Hoa đào tinh đau đầu, dựa theo thiết lập, trong văn án, cha Tống được ông cụ Tống nhặt được trên chiến trường, cũng không phải con ruột.
Cha Tống là đứa con bị thất lạc của nhà họ Tống ở thủ đô.
Tống gia ở thủ đô rất đoàn kết, lại rất coi trọng huyết mạch thân nhân, mỗi đứa nhỏ sau tai đều có dấu ấn đào tâm đặc thù.
Tống gia xuất hiện nhân tài, lại liều mạng lập được chiến công trên chiến trường, hậu bối dù xuất ngũ cũng là nhân tài trong giới chính trị, Tống Văn Cảnh ở trên chiến trường biểu hiện quá xuất sắc, sau một lần bị thương đã được người Tống gia nhặt được.
Sau này nhận thân, cũng trở nên không quá dễ dàng.
Về phần cha Tống có muốn nhận tổ quy tông hay không, đây là chuyện của mấy cha con này.
Điều hoa đào tinh đau đầu chính là, sau khi thân phận này lộ ra, nữ chính trọng sinh liền cắn chặt không buông.
Một khi tầng thân phận này bị vạch trần, tương lai còn không biết sẽ phát sinh thêm bao nhiêu sóng gió.
Hoa đào tinh không sợ những thăng trầm này, nhưng cô trời sinh tính tình yêu tự do, thích tình yêu thuần túy hơn. Theo nguyên tác, cô vợ pháo hôi của nam chính sẽ chết sớm, vậy ai thích làm gì thì làm đi, sau khi cô báo ân thân thể nguyên thân xong là có thể quyết định rời đi.
Nhưng vấn đề trước mắt cũng rất thực tế, nguyên thân không có tiền, nhà mẹ đẻ hiện tại cũng không thể dung nạp cô, thời đại này đối với những thứ như hộ tịch, thư giới thiệu bị quản lý cực nghiêm.
Gặp phải những điều kiện khắc nghiệt này, hoa đào tinh luôn luôn kén chọn hoàn cảnh sinh tồn đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Hiện tại, trước mắt phải sống sót đã.
Hoa đào tinh vừa thu thập ý nghĩ lộn xộn, vừa thu dọn thùng tắm, thay quần áo xong đi ra ngoài, bên nhà chính đã có kết quả.
Cô vừa đến trước cửa nhà chính, đã nghe được giọng của chú hai Tống ngay thẳng nói: "Ba, danh ngạch đại đội trưởng năm nay, con sẽ không tham gia."
Ngay sau đó, lại truyền đến một tiếng khóc hoảng loạn sắc bén: "Ông không làm đại đội trưởng, toàn bộ đại đội, có ai có tư cách làm đại đội trưởng hơn ông?”
Ông cụ Tống ừ một tiếng, giọng nói mang theo một tia kiên định: "Tuy mất đi vị trí đại đội trưởng rất đáng tiếc, nhưng vạn loại tài phú đều không thể so sánh được với cách làm người, cưới vợ phải cưới vợ hiền, vợ hiền có thể vượng ba đời."
“Thật sự có một người vợ không tốt, chức đại đội trưởng của con cũng không ổn định."
Diệp Mạn Tinh không nghĩ tới ông cụ Tống lại công chính như vậy, chức đại đội trưởng của con trai nói rút lui liền rút lui.
Cái này còn chưa tính, cô lại nghe thấy ông cụ Tống hắng giọng nói: "Văn Đông năm nay nghỉ ngơi trước, danh sách giáo viên tiểu học của xã cũng rút lui."
Sau quyết định này, trong phòng chính tràn ngập tiếng khóc, gần như toàn bộ đau thương bi thống từ trong phòng xuyên thấu ra: "Ba, lần này con biết con làm không đúng, không nên tham lam tiền đồ của Văn Cảnh mà muốn thành toàn cháu gái, nhưng con làm chuyện này, không liên quan đến đứa nhỏ ah."
Nhưng lần này, vô luận thím hai bi thương thống khổ thế nào, quỳ xuống đất nhận sai thế nào, ông cụ Tống ở trong phòng cũng không thay đổi chủ ý.
Ngược lại sai người đi gọi cô tới, nói muốn bồi thường cho cô cái gì.
Diệp Mạn Tinh lúc này đẩy cửa ra, tất cả tầm mắt trong phòng lập tức hướng về phía cô.
Đầu tiên là hai đôi mắt sưng đỏ do khóc, cô trực tiếp bỏ qua, gọi: "Ông nội."
Ông cụ Tống thấy cô đi vào, trực tiếp nói với cô: "Lần này thím hai cháu làm không đúng, ông đã phạt phòng hai bồi thường 50 đồng cho phòng lớn, mặt khác, cho cháu một phần công việc ghi công điểm."
“Ghi công điểm rất dễ dàng, cháu vừa mới gả vào, ý tứ của cha chồng cháu, nếu như cháu muốn tùy quân cũng được."
Diệp Mạn Tinh gật đầu, cô nhìn thấy hai mắt thím hai khóc đến đỏ bừng, chị dâu cả cũng đỏ mắt, ánh mắt kia nhìn qua mấy lần muốn nói lại thôi.
Nghĩ cũng biết, công việc "ghi công điểm" này chắc chắn không tệ.
Tạm thời cô cũng không có ý định tùy quân, nên ngọt ngào cảm ơn ông cụ Tống: "Cám ơn ông nội.”
Ông cụ Tống gọi cô ngồi xuống, lại nhắc nhở: "Thím hai cháu có sai, nhưng tai cháu cũng đừng mềm, đừng tùy ý thêm loạn cho chồng mình."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Mạn Tinh, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ, tuy rằng chuyện này không phải cô làm, nhưng cũng nóng rát.
"Dạ ông nội, sẽ không."
Cô thoạt nhìn vừa nhu thuận vừa yên tĩnh, ông cụ Tống rốt cuộc cũng không trách cứ nữa, chỉ nói: "Cháu vừa mới vào cửa đã chịu ủy khuất, trong nhà sẽ bồi thường cho cháu, muốn tiền hay phiếu vé, làm chút quần áo cho cháu?"
Vừa nghe đến bồi thường, hoa đào tinh nghĩ đến ở nhà chồng, không làm chút việc nhà dường như nói không được, liền hỏi: "Không cần tiền không cần vé, có thể đổi thành miễn trừ một năm việc nhà không?"
Thím hai vừa nghe tiểu yêu tinh muốn miễn một năm việc nhà, tức giận đến ống phổi cũng muốn nổ tung, hết lần này tới lần khác cha chồng còn đồng ý: "Được.”
Giọng nói mềm mại của Diệp Mạn Tinh vừa truyền đến, mẹ Tống phanh một cái, thiếu chút nữa trượt ngã.
Đôi mắt bà cực giống Tống Văn Cảnh, thiếu chút nữa trừng ra khỏi hốc mắt, con dâu nói chuyện, quá chọc vào lòng người rồi.
Mẹ Tống đừng nói tỏ ra chờ mong như Diệp Mạn Tinh nghĩ, lập tức đồng ý ly hôn, ngược lại rất kiên định nói: "Sẽ không ly hôn, con yên tâm."
“Chuyện bỏ thuốc đều là hiểu lầm, người trong nhà sẽ trả lại trong sạch cho con."
Dừng một chút, bà ấy lại nói: "Văn Cảnh vì trong bộ đội có việc gấp mới trở về, vốn tối hôm qua đã phải đi, nhưng đã đợi đến hừng đông dặn dò mẹ nấu nước nóng cho con xong mới vội vàng vàng rời đi."
Trong đầu hoa đào tinh bỗng nhiên xẹt qua một ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ: Một người đàn ông lạnh lùng, cả người sắc bén như một thanh đao như vậy, lại cố ý dặn dò bà ấy đun nước nóng cho mình?
Hoa đào tinh một trăm lần không tin, nhưng cô giỏi giao tiếp với người khác, càng giỏi trấn an cảm xúc của người bên cạnh, lập tức cười với mẹ Tống: "Con biết rồi, cám ơn mẹ."
“Nhưng, mẹ, chờ khi nào hai người muốn ly hôn, con bất cứ lúc nào cũng có thể đáp ứng."
Mẹ Tống lại thiếu chút nữa bị vấp ngã ngưỡng cửa: ... Ly hôn, làm sao mà sống được.
*
Ăn một bát súp rượu ngọt đơn giản, lại trộn thêm vài cái bánh trôi, đào hoa tinh ăn một nửa là no.
Phía sau đó, không còn xa xỉ như vậy nữa, tất cả đều là lương thực phụ, có bánh bột bắp, còn có một ít dưa muối, cô ăn một chút liền buông đũa đi nhà vệ sinh tắm rửa.
Trong nhà vệ sinh không có bồn tắm mà cô đã quen dùng, chỉ có thùng gỗ thô ráp, bên trong có nước nóng mà mẹ Tống đã chuẩn bị trước.
Toàn bộ nhà vệ sinh quá đơn giản, mùa đông thời tiết lạnh, bên ngoài vẫn còn được bao phủ bởi tuyết dày, mặc dù thùng nước nóng vẫn còn đậy nắp gỗ dày, khi mở ra, nước nóng cũng nguội đi khá nhanh.
Diệp Mạn Tinh dùng nước nóng rửa sạch dấu vết trên người, gió lạnh bốn phía thổi vào, trong lòng có một tia tuyệt vọng truyền đến, hoàn cảnh này thật sự quá kém.
Quan trọng hơn là cô vừa mới thử, không gian của cô không vào được nữa, cũng có nghĩa là mỹ thực của cô, không gian của cô, bản thể gỗ đào của cô cũng không biết đã đi đâu.
Ngay trước tối hôm qua, cô còn đang thưởng thức những món ăn cao cấp trong không gian, vui vẻ nghe nhạc đọc tiểu thuyết, thật là tiêu dao.
Bởi vì là đào hoa tinh, thiên tính luôn hướng tới tự do, hướng tới việc trở thành người, cũng bởi vậy, chờ bản thể tu luyện thành người, một lần bị lôi kiếp bổ xuống đã sinh ra rừng đào, đi xuống nhân gian.
Cô đi qua rất nhiều không gian, cuối cùng vui vẻ ở lại thế giới 21, thật sự là nơi đó có quá nhiều mỹ thực, có tiểu thuyết để tiêu khiển, các bộ phim truyền hình cũng quá nhiều.
Trong không gian của cô không biết bao nhiêu món ăn đỉnh cấp thế giới và địa phương, cô còn thích hưởng thụ ẩm thực của các nền văn hóa.
Nhưng vừa mới mở tiểu thuyết ra xem, ai biết xem một lúc, cô đã bị quyển sách có tên "Trọng sinh năm 70 mẹ kế đối đầu vợ cả" này lôi cuốn không nhẹ.
Càng làm cho cô tức giận chính là, tên của cô trùng với cô vợ cả bia đỡ đạn của nam chính, nữ chính trọng sinh đối đầu với cô vợ cả pháo hôi chết sớm, sở thích cũng có rất nhiều điểm tương tự.
Dựa trên luật xuyên không của tiểu thuyết, cô chịu đựng bị sét đánh mà lật ra cốt truyện sau này.
Trong truyện, nữ chính trọng sinh Trần Kiều Kiều kiếp trước yêu một thanh niên tri thức môi hồng răng trắng, bỏ nam chính trúc mã ngày xưa yêu thích, cùng bạn trai thanh niên tri thức về thành phố hưởng phúc.
Ai ngờ sau khi về thành phố lại không được hưởng phúc, còn bởi vì hộ khẩu nông thôn nên bị ghét bỏ, thậm chí bởi vì vẫn không tìm được việc làm nên phải mang theo mấy đứa nhỏ gian nan sống qua ngày, cuối cùng chồng còn ngoại tình, bạo hành cô ta.
Trần Kiều Kiều tức giận cãi nhau với chồng, ai ngờ bị chồng đẩy ngã vào đầu, sau đó đi đời nhà ma.
Trước khi chết, cô ta nhìn thấy đoàn trưởng trúc mã ngày xưa lại ở vị trí cao, được người xung quanh cẩn thận mời ngồi xuống, Trần Kiều Kiều hối hận biết vậy chẳng làm.
Trước khi chết cô ta thề, nếu có kiếp sau cô ta nhất định sẽ quý trọng đoàn trưởng trúc mã.
Sau đó, Trần Kiều Kiều thật sự sống lại.
Sau khi sống lại, Trần Kiều Kiều vội vàng vứt bỏ chồng, sau đó mang theo đứa nhỏ về quê tìm đoàn trưởng trúc mã tái hôn.
Ai ngờ thanh mai trúc mã đã kết hôn, còn cưới một tiểu yêu tinh làm trời làm đất, năm sau đã sinh ra một đôi long phượng thai.
Cốt truyện đến đây, nữ chính trọng sinh vốn nên buông tha, dù sao đoàn trưởng trúc mã cũng đã kết hôn.
Nhưng ai bảo nữ chính trọng sinh nhìn thấy đoàn trưởng trúc mã sau này lên được vị trí cao, thân phận lại cao như vậy, ở trên màn hình TV còn được tôn trọng.
Cô ta tất nhiên không cam lòng buông tha.
Nhưng mà trên thực tế, với tư cách là nam chính vận mệnh trời chơ, bối cảnh của hắn lại cao hơn nhiều so với nhữ chính trọng sinh.
Hoa đào tinh đau đầu, dựa theo thiết lập, trong văn án, cha Tống được ông cụ Tống nhặt được trên chiến trường, cũng không phải con ruột.
Cha Tống là đứa con bị thất lạc của nhà họ Tống ở thủ đô.
Tống gia ở thủ đô rất đoàn kết, lại rất coi trọng huyết mạch thân nhân, mỗi đứa nhỏ sau tai đều có dấu ấn đào tâm đặc thù.
Tống gia xuất hiện nhân tài, lại liều mạng lập được chiến công trên chiến trường, hậu bối dù xuất ngũ cũng là nhân tài trong giới chính trị, Tống Văn Cảnh ở trên chiến trường biểu hiện quá xuất sắc, sau một lần bị thương đã được người Tống gia nhặt được.
Sau này nhận thân, cũng trở nên không quá dễ dàng.
Về phần cha Tống có muốn nhận tổ quy tông hay không, đây là chuyện của mấy cha con này.
Điều hoa đào tinh đau đầu chính là, sau khi thân phận này lộ ra, nữ chính trọng sinh liền cắn chặt không buông.
Một khi tầng thân phận này bị vạch trần, tương lai còn không biết sẽ phát sinh thêm bao nhiêu sóng gió.
Hoa đào tinh không sợ những thăng trầm này, nhưng cô trời sinh tính tình yêu tự do, thích tình yêu thuần túy hơn. Theo nguyên tác, cô vợ pháo hôi của nam chính sẽ chết sớm, vậy ai thích làm gì thì làm đi, sau khi cô báo ân thân thể nguyên thân xong là có thể quyết định rời đi.
Nhưng vấn đề trước mắt cũng rất thực tế, nguyên thân không có tiền, nhà mẹ đẻ hiện tại cũng không thể dung nạp cô, thời đại này đối với những thứ như hộ tịch, thư giới thiệu bị quản lý cực nghiêm.
Gặp phải những điều kiện khắc nghiệt này, hoa đào tinh luôn luôn kén chọn hoàn cảnh sinh tồn đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Hiện tại, trước mắt phải sống sót đã.
Hoa đào tinh vừa thu thập ý nghĩ lộn xộn, vừa thu dọn thùng tắm, thay quần áo xong đi ra ngoài, bên nhà chính đã có kết quả.
Cô vừa đến trước cửa nhà chính, đã nghe được giọng của chú hai Tống ngay thẳng nói: "Ba, danh ngạch đại đội trưởng năm nay, con sẽ không tham gia."
Ngay sau đó, lại truyền đến một tiếng khóc hoảng loạn sắc bén: "Ông không làm đại đội trưởng, toàn bộ đại đội, có ai có tư cách làm đại đội trưởng hơn ông?”
Ông cụ Tống ừ một tiếng, giọng nói mang theo một tia kiên định: "Tuy mất đi vị trí đại đội trưởng rất đáng tiếc, nhưng vạn loại tài phú đều không thể so sánh được với cách làm người, cưới vợ phải cưới vợ hiền, vợ hiền có thể vượng ba đời."
“Thật sự có một người vợ không tốt, chức đại đội trưởng của con cũng không ổn định."
Diệp Mạn Tinh không nghĩ tới ông cụ Tống lại công chính như vậy, chức đại đội trưởng của con trai nói rút lui liền rút lui.
Cái này còn chưa tính, cô lại nghe thấy ông cụ Tống hắng giọng nói: "Văn Đông năm nay nghỉ ngơi trước, danh sách giáo viên tiểu học của xã cũng rút lui."
Sau quyết định này, trong phòng chính tràn ngập tiếng khóc, gần như toàn bộ đau thương bi thống từ trong phòng xuyên thấu ra: "Ba, lần này con biết con làm không đúng, không nên tham lam tiền đồ của Văn Cảnh mà muốn thành toàn cháu gái, nhưng con làm chuyện này, không liên quan đến đứa nhỏ ah."
Nhưng lần này, vô luận thím hai bi thương thống khổ thế nào, quỳ xuống đất nhận sai thế nào, ông cụ Tống ở trong phòng cũng không thay đổi chủ ý.
Ngược lại sai người đi gọi cô tới, nói muốn bồi thường cho cô cái gì.
Diệp Mạn Tinh lúc này đẩy cửa ra, tất cả tầm mắt trong phòng lập tức hướng về phía cô.
Đầu tiên là hai đôi mắt sưng đỏ do khóc, cô trực tiếp bỏ qua, gọi: "Ông nội."
Ông cụ Tống thấy cô đi vào, trực tiếp nói với cô: "Lần này thím hai cháu làm không đúng, ông đã phạt phòng hai bồi thường 50 đồng cho phòng lớn, mặt khác, cho cháu một phần công việc ghi công điểm."
“Ghi công điểm rất dễ dàng, cháu vừa mới gả vào, ý tứ của cha chồng cháu, nếu như cháu muốn tùy quân cũng được."
Diệp Mạn Tinh gật đầu, cô nhìn thấy hai mắt thím hai khóc đến đỏ bừng, chị dâu cả cũng đỏ mắt, ánh mắt kia nhìn qua mấy lần muốn nói lại thôi.
Nghĩ cũng biết, công việc "ghi công điểm" này chắc chắn không tệ.
Tạm thời cô cũng không có ý định tùy quân, nên ngọt ngào cảm ơn ông cụ Tống: "Cám ơn ông nội.”
Ông cụ Tống gọi cô ngồi xuống, lại nhắc nhở: "Thím hai cháu có sai, nhưng tai cháu cũng đừng mềm, đừng tùy ý thêm loạn cho chồng mình."
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Mạn Tinh, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ, tuy rằng chuyện này không phải cô làm, nhưng cũng nóng rát.
"Dạ ông nội, sẽ không."
Cô thoạt nhìn vừa nhu thuận vừa yên tĩnh, ông cụ Tống rốt cuộc cũng không trách cứ nữa, chỉ nói: "Cháu vừa mới vào cửa đã chịu ủy khuất, trong nhà sẽ bồi thường cho cháu, muốn tiền hay phiếu vé, làm chút quần áo cho cháu?"
Vừa nghe đến bồi thường, hoa đào tinh nghĩ đến ở nhà chồng, không làm chút việc nhà dường như nói không được, liền hỏi: "Không cần tiền không cần vé, có thể đổi thành miễn trừ một năm việc nhà không?"
Thím hai vừa nghe tiểu yêu tinh muốn miễn một năm việc nhà, tức giận đến ống phổi cũng muốn nổ tung, hết lần này tới lần khác cha chồng còn đồng ý: "Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.