[Thập Niên 70] Vợ Cả Mỹ Nhân Bị Bệnh Trong Đại Viện
Chương 47: Uống Rượu (1)
Manh Linh Thiên Diệp
11/04/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đổng Quế Hồng lấy cái chậu về mới phát hiện rau bên trong không đúng lắm, bà nhìn về phía con gái: “Không phải lúc sáng mẹ đã nhổ cải xanh từ trong đất về rồi sao, tại sao con lại còn lấy cải nhăn ra rửa?”
Mục Băng Oánh lặng thinh nhìn mẹ mình, đợi đến khi mẹ cô sắp mất hết kiên nhẫn mới nói: “Đây là cải xanh ạ.”
Cố Trường Dật quan sát đôi mắt của mẹ vợ: “Đây chính là cải xanh ạ.”
Xem ra là viễn thị.
Anh phải đưa mẹ vợ đi mua một cặp mắt kính mới được.
Đổng Quế Hồng nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đám rau trong chậu khoảng chừng hai phút đồng hồ, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt đã trở nên đau xót: “Là Tiểu Cố rửa sao?”
“Vâng, là cháu rửa.” Ý cười ban nãy lại một lần nữa hiện lên trong mắt Cố Trường Dật: “Không còn một chút bùn đất nào cả, đã được rửa vô cùng sạch sẽ.”
“Cháu nghỉ ngơi đi, các con đều nghỉ ngơi đi.”
Đổng Quế Hồng bước đi không quay đầu lại.
“Oánh Oánh, em vừa múc nước hả?”
Một tay Vương Vũ Quyên xách thịt và thức ăn chín, một tay xách túi lưới đựng dưa hấu: “Em lấy dưa hấu mang đi ngâm nước đi, đợi ăn cơm chiều xong, nó lạnh thì mình ăn là vừa.”
Mục Băng Oánh tiến lên nhận lấy dưa hấu, cô mới vừa xoay người thì dưa hấu trong tay đã bị Cố Trường Dật cầm đi.
“Rầm” một tiếng, quả dưa hấu rơi vào trong nước giếng lạnh làm bắn lên vài giọt nước.
Vương Vũ Quyên đột nhiên nở nụ cười.
“Chị dâu cười cái gì thế?”
“Không có gì. Tiểu Cố, cậu có uống rượu không? Trong nhà vẫn còn rượu trắng, cậu uống được nhiều hay ít?”
“Ngày thường ở bộ đội thì không uống.” Cố Trường Dật nhìn thoáng qua những bậc bề trên là nam ở trong nhà chính: “Hôm nay thì có thể uống một chút.”
“Ừ, hôm nay là ngày lành, nên uống chút, uống nhiều chút.” Vương Vũ Quyên không có một chút luyến tiếc nào nói: “Hai người cứ tán gẫu với nhau đi, chị đi phụ giúp mẹ nấu cơm. Oánh Oánh, cố gắng tiếp đón người ta đi nha.”
Không uống rượu là không thể được. Tục ngữ nói, đàn ông uống rượu thì sẽ lộ ra mặt xấu, chất lượng rượu cũng tương đương với nhân phẩm.
Lần xem mắt này đến cuối cùng có thể thành hay không, uống rượu là một bước quan trọng cuối cùng.
Lại chỉ dư lại hai người bọn họ đứng ở trong sân.
Tuy rằng phòng khách và ở trong phòng bếp đều có người, thậm chí tất cả người bên trong đều sẽ lén lút chú ý đến động tĩnh của hai người bọn họ, nhưng vẫn có cảm giác dường như không khí đang nóng lên.
Mục Băng Oánh lấy chiếc khăn tay mới giặt ngày hôm qua trên dây phơi xuống rồi nói: “Lau mồ hôi.”
Cố Trường Dật nhận khăn tay, nhưng lại không có dùng nó để lau mồ hôi mà là nhét vào trong túi của bộ quân phục; sau đó anh lại nhấc cái xô bên cạnh sang một bên: “Em lại giúp tôi bơm nước một lần nữa được không?”
“Anh làm gì...” Mục Băng Oánh bị hành động giấu khăn tay của anh làm cho đỏ mặt, dường như họ đang làm ra chuyện gì đó mà không thể để cho người lớn biết nên cô đã lén lút nhìn trộm hai phía, giọng điệu có hơi bực bội: “Đó là cho anh dùng để lau mồ hôi, anh nhét nó vào trong túi làm gì?”
“Khăn tay của em sạch sẽ như vậy, tôi lau xong thì nó sẽ bị dính mùi mồ hôi, còn phải tẩy kỹ.” Cố Trường Dật nhìn trên mặt vợ xuất hiện sự xấu hổ và buồn bực, khóe miệng cong lên: “Em bơm nước lên giúp tôi đi, tôi dùng nước giếng rửa mặt xong là được rồi.”
Đổng Quế Hồng lấy cái chậu về mới phát hiện rau bên trong không đúng lắm, bà nhìn về phía con gái: “Không phải lúc sáng mẹ đã nhổ cải xanh từ trong đất về rồi sao, tại sao con lại còn lấy cải nhăn ra rửa?”
Mục Băng Oánh lặng thinh nhìn mẹ mình, đợi đến khi mẹ cô sắp mất hết kiên nhẫn mới nói: “Đây là cải xanh ạ.”
Cố Trường Dật quan sát đôi mắt của mẹ vợ: “Đây chính là cải xanh ạ.”
Xem ra là viễn thị.
Anh phải đưa mẹ vợ đi mua một cặp mắt kính mới được.
Đổng Quế Hồng nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đám rau trong chậu khoảng chừng hai phút đồng hồ, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt đã trở nên đau xót: “Là Tiểu Cố rửa sao?”
“Vâng, là cháu rửa.” Ý cười ban nãy lại một lần nữa hiện lên trong mắt Cố Trường Dật: “Không còn một chút bùn đất nào cả, đã được rửa vô cùng sạch sẽ.”
“Cháu nghỉ ngơi đi, các con đều nghỉ ngơi đi.”
Đổng Quế Hồng bước đi không quay đầu lại.
“Oánh Oánh, em vừa múc nước hả?”
Một tay Vương Vũ Quyên xách thịt và thức ăn chín, một tay xách túi lưới đựng dưa hấu: “Em lấy dưa hấu mang đi ngâm nước đi, đợi ăn cơm chiều xong, nó lạnh thì mình ăn là vừa.”
Mục Băng Oánh tiến lên nhận lấy dưa hấu, cô mới vừa xoay người thì dưa hấu trong tay đã bị Cố Trường Dật cầm đi.
“Rầm” một tiếng, quả dưa hấu rơi vào trong nước giếng lạnh làm bắn lên vài giọt nước.
Vương Vũ Quyên đột nhiên nở nụ cười.
“Chị dâu cười cái gì thế?”
“Không có gì. Tiểu Cố, cậu có uống rượu không? Trong nhà vẫn còn rượu trắng, cậu uống được nhiều hay ít?”
“Ngày thường ở bộ đội thì không uống.” Cố Trường Dật nhìn thoáng qua những bậc bề trên là nam ở trong nhà chính: “Hôm nay thì có thể uống một chút.”
“Ừ, hôm nay là ngày lành, nên uống chút, uống nhiều chút.” Vương Vũ Quyên không có một chút luyến tiếc nào nói: “Hai người cứ tán gẫu với nhau đi, chị đi phụ giúp mẹ nấu cơm. Oánh Oánh, cố gắng tiếp đón người ta đi nha.”
Không uống rượu là không thể được. Tục ngữ nói, đàn ông uống rượu thì sẽ lộ ra mặt xấu, chất lượng rượu cũng tương đương với nhân phẩm.
Lần xem mắt này đến cuối cùng có thể thành hay không, uống rượu là một bước quan trọng cuối cùng.
Lại chỉ dư lại hai người bọn họ đứng ở trong sân.
Tuy rằng phòng khách và ở trong phòng bếp đều có người, thậm chí tất cả người bên trong đều sẽ lén lút chú ý đến động tĩnh của hai người bọn họ, nhưng vẫn có cảm giác dường như không khí đang nóng lên.
Mục Băng Oánh lấy chiếc khăn tay mới giặt ngày hôm qua trên dây phơi xuống rồi nói: “Lau mồ hôi.”
Cố Trường Dật nhận khăn tay, nhưng lại không có dùng nó để lau mồ hôi mà là nhét vào trong túi của bộ quân phục; sau đó anh lại nhấc cái xô bên cạnh sang một bên: “Em lại giúp tôi bơm nước một lần nữa được không?”
“Anh làm gì...” Mục Băng Oánh bị hành động giấu khăn tay của anh làm cho đỏ mặt, dường như họ đang làm ra chuyện gì đó mà không thể để cho người lớn biết nên cô đã lén lút nhìn trộm hai phía, giọng điệu có hơi bực bội: “Đó là cho anh dùng để lau mồ hôi, anh nhét nó vào trong túi làm gì?”
“Khăn tay của em sạch sẽ như vậy, tôi lau xong thì nó sẽ bị dính mùi mồ hôi, còn phải tẩy kỹ.” Cố Trường Dật nhìn trên mặt vợ xuất hiện sự xấu hổ và buồn bực, khóe miệng cong lên: “Em bơm nước lên giúp tôi đi, tôi dùng nước giếng rửa mặt xong là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.