Thập Niên 70: Vợ Chạy Mất Rồi, Phải Làm Sao Đây!
Chương 1:
Long Nữ Dạ Bạch
07/07/2024
Thời tiết tháng 5 không quá nóng nhưng ếch nhái, côn trùng trên các bờ ruộng đã bắt đầu xuất hiện.
Từ sáng sớm, khi trời còn tờ mờ, khói bắt đầu bốc lên từ ống khói của từng hộ gia đình. Chẳng mấy chốc, đàn ông trong nhà xách cuốc ra ngoài, còn phụ nữ xách xô gỗ và quần áo của cả nhà giặt dưới sông. Tưởng Nghênh Nam nằm trên giường, nghe xa xa tiếng đập quần áo, trong cơn xuất thần, “anh” có cảm giác như được trở về thời thơ ấu sống ở quê với bà nội.
“Anh” nằm ở trên giường không dám động, bởi vì trong phòng thường xuyên có người ở đi lại. Một lát sau “anh” cảm giác có một bàn tay đặt ở trên trán, sau đó một người phụ nữ nói: “Hạ sốt rồi mà, sao thằng cả vẫn còn chưa tỉnh?”
Tiếp theo một người đàn ông nói: “Đã sốt suốt một ngày, sao có thể nhanh khỏe như thế, làm chút đồ ăn ngon cho nó bồi bổ thân thể đi.”
Người phụ nữ kia bèn nói: “Cơm còn không có mà ăn, lấy đâu ra đồ ngon mà cho nó bồi bổ thân thể?”
Người đàn ông thở dài, nói: “Trong nhà không phải còn có một chút gạo sao, nấu ít cháo loãng cho nó uống đi.”
Hai người nói xong lại sờ “anh”, mà cả hai người này Tưởng Nghênh Nam đều không quen biết. Tất cả mọi chuyện đều phải kể từ đêm hôm qua, tối qua Tưởng Nghênh Nam cãi nhau một trận với chồng, bởi vì bên nhà chồng muốn cô sinh đứa thứ hai nhưng cô không đồng ý, lại không ngờ đến cả chồng cũng không đứng về phía cô.
Cô nổi cáu đã nói anh ta vốn dĩ không biết phụ nữ sinh con có bao nhiêu đau khổ, có giỏi thì anh ta tự sinh một đứa đi.
Lão chồng bị cô đốp lại cũng rất tức giận bèn nói cô cho rằng làm đàn ông dễ lắm à? Cô vốn dĩ không biết làm đàn ông vất vả ra sao. Lúc ấy Tưởng Nghênh Nam nâng cằm, dùng ánh mắt miệt thị nhìn lão chồng nói: “Nếu như tôi mà là đàn ông thì tôi nhất định sẽ không giống như anh để cho vợ mình phải chịu khổ!"
Những lời này đã làm tổn thương lòng tự trọng của lão chồng, đêm đó hai người tách ra ngủ riêng. Tưởng Nghênh Nam nằm một mình ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng cảm giác rất tủi thân. Bạn thân an ủi cô, dù sao cha mẹ chồng của bà còn tính là tốt, vẫn sẵn lòng giúp bà trông con nhỏ. Nếu điều kiện gia đình người khác không bằng bà, họ có bị ép sinh con thứ hai không?
Tưởng Nghênh Nam cảm thấy đau khổ, cảm thấy làm phụ nữ thật siêu siêu khổ. Nếu như cô sinh thêm đứa thứ hai thì nhất định không giữ được công việc. Về sau ở trong nhà còn có quyền lên tiếng gì nữa? Lúc trước sao mẹ cô không sinh cô ra là đàn ông chứ. Mặc dù cuộc sống của đàn ông nhiều khổ cực cũng đều là áp lực từ bên ngoài. Đâu có giống như làm phụ nữ đều là người trong nhà bắt phải chịu tủi nhục.
Cô mơ màng ngủ rồi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy con nhỏ ở bên tai kêu đói. Cô duỗi tay ôm con gái vào trong lòng ngực, nói: “Đói bụng thì đi tìm cha đi con.”
Sau đó bé con không ngừng kêu “cha cha” ở bên tai cô, Tưởng Nghênh Nam rõ ràng buồn ngủ muốn chết, lại vẫn xoay người ngồi dậy bật đèn chuẩn bị cho con gái ăn. Kết quả sờ đến đầu giường, không sờ được công tắc, ngược lại cả bàn tay đều dính đầy bụi đất.
Cô duỗi tay sờ khắp trên tường cũng chưa sờ đến công tắc, cúi đầu bắt đầu sờ di động, kết quả tủ đầu giường cũng không có. Cô sờ chăn trên giường cảm giác cũng không đúng, mình mới vừa mua loại tơ tằm không bao lâu mà? Không thể là loại xúc cảm này. Tìm không được di động, cũng sờ không thấy công tắc, Tưởng Nghênh Nam hoài nghi bản thân gặp ma.
Lúc này, ở bên cạnh vang lên tiếng nhỏ nhẹ của bé con: “Cha ơi, cha sờ cái gì gì vậy ạ?”
“Đèn đâu?” Tưởng Nghênh Nam nói: “Đèn nhà chúng ta bị sao thế?”
Chợt nghe tiếng bé con bò sột soạt dưới giường, rất nhanh sau đó, “xoạt” một tiếng, trước mắt cô hiện lên một luồng ánh sáng màu da cam. Tưởng Nghênh Nam không khỏi nheo mắt lại, chỉ thấy một cô bé con tầm 3-4 tuổi đang giơ cái đèn dầu mà cô chỉ thấy ở trong phim truyền hình đi tới, nói: “Cha ơi, đèn vẫn còn tốt mà.”
Cái méo gì thế này?
Tưởng Nghênh Nam như bệnh nhân tâm thần nhìn quanh bốn phía, nương theo ánh đèn mỏng manh cô thấy mình nằm ở trên một cái giường xa lạ, mà căn phòng “anh” đang ở là một căn phòng thấp, xám xịt, dưới chân đầy bụi bẩn..
Tình cảnh này làm Tưởng Nghênh Nam hoảng hốt một phên, cô bé kia mở to hai mắt nhìn Tưởng Nghênh Nam nói: “Cha tìm cái gì?”
Khoan đã! Cha á?
Một ý tưởng đáng sợ đánh trúng Tưởng Nghênh Nam, cô run rẩy duỗi tay xuống “dưới” sờ một cái.
Sau đó biểu cảm của cô trở nên vặn vẹo, trong lúc nhất thời không nói rõ là khổ sở hay là vui mừng.
Vui mừng chính là “cô” thật sự biến thành đàn ông, khổ sở chính là “cô” vốn là phụ nữ phải làm sao bây giờ? Còn nữa đây là chỗ nào? Sao còn dùng đèn dầu, là chỗ sâu trong núi lớn không có điện sao?
Từ sáng sớm, khi trời còn tờ mờ, khói bắt đầu bốc lên từ ống khói của từng hộ gia đình. Chẳng mấy chốc, đàn ông trong nhà xách cuốc ra ngoài, còn phụ nữ xách xô gỗ và quần áo của cả nhà giặt dưới sông. Tưởng Nghênh Nam nằm trên giường, nghe xa xa tiếng đập quần áo, trong cơn xuất thần, “anh” có cảm giác như được trở về thời thơ ấu sống ở quê với bà nội.
“Anh” nằm ở trên giường không dám động, bởi vì trong phòng thường xuyên có người ở đi lại. Một lát sau “anh” cảm giác có một bàn tay đặt ở trên trán, sau đó một người phụ nữ nói: “Hạ sốt rồi mà, sao thằng cả vẫn còn chưa tỉnh?”
Tiếp theo một người đàn ông nói: “Đã sốt suốt một ngày, sao có thể nhanh khỏe như thế, làm chút đồ ăn ngon cho nó bồi bổ thân thể đi.”
Người phụ nữ kia bèn nói: “Cơm còn không có mà ăn, lấy đâu ra đồ ngon mà cho nó bồi bổ thân thể?”
Người đàn ông thở dài, nói: “Trong nhà không phải còn có một chút gạo sao, nấu ít cháo loãng cho nó uống đi.”
Hai người nói xong lại sờ “anh”, mà cả hai người này Tưởng Nghênh Nam đều không quen biết. Tất cả mọi chuyện đều phải kể từ đêm hôm qua, tối qua Tưởng Nghênh Nam cãi nhau một trận với chồng, bởi vì bên nhà chồng muốn cô sinh đứa thứ hai nhưng cô không đồng ý, lại không ngờ đến cả chồng cũng không đứng về phía cô.
Cô nổi cáu đã nói anh ta vốn dĩ không biết phụ nữ sinh con có bao nhiêu đau khổ, có giỏi thì anh ta tự sinh một đứa đi.
Lão chồng bị cô đốp lại cũng rất tức giận bèn nói cô cho rằng làm đàn ông dễ lắm à? Cô vốn dĩ không biết làm đàn ông vất vả ra sao. Lúc ấy Tưởng Nghênh Nam nâng cằm, dùng ánh mắt miệt thị nhìn lão chồng nói: “Nếu như tôi mà là đàn ông thì tôi nhất định sẽ không giống như anh để cho vợ mình phải chịu khổ!"
Những lời này đã làm tổn thương lòng tự trọng của lão chồng, đêm đó hai người tách ra ngủ riêng. Tưởng Nghênh Nam nằm một mình ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng cảm giác rất tủi thân. Bạn thân an ủi cô, dù sao cha mẹ chồng của bà còn tính là tốt, vẫn sẵn lòng giúp bà trông con nhỏ. Nếu điều kiện gia đình người khác không bằng bà, họ có bị ép sinh con thứ hai không?
Tưởng Nghênh Nam cảm thấy đau khổ, cảm thấy làm phụ nữ thật siêu siêu khổ. Nếu như cô sinh thêm đứa thứ hai thì nhất định không giữ được công việc. Về sau ở trong nhà còn có quyền lên tiếng gì nữa? Lúc trước sao mẹ cô không sinh cô ra là đàn ông chứ. Mặc dù cuộc sống của đàn ông nhiều khổ cực cũng đều là áp lực từ bên ngoài. Đâu có giống như làm phụ nữ đều là người trong nhà bắt phải chịu tủi nhục.
Cô mơ màng ngủ rồi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy con nhỏ ở bên tai kêu đói. Cô duỗi tay ôm con gái vào trong lòng ngực, nói: “Đói bụng thì đi tìm cha đi con.”
Sau đó bé con không ngừng kêu “cha cha” ở bên tai cô, Tưởng Nghênh Nam rõ ràng buồn ngủ muốn chết, lại vẫn xoay người ngồi dậy bật đèn chuẩn bị cho con gái ăn. Kết quả sờ đến đầu giường, không sờ được công tắc, ngược lại cả bàn tay đều dính đầy bụi đất.
Cô duỗi tay sờ khắp trên tường cũng chưa sờ đến công tắc, cúi đầu bắt đầu sờ di động, kết quả tủ đầu giường cũng không có. Cô sờ chăn trên giường cảm giác cũng không đúng, mình mới vừa mua loại tơ tằm không bao lâu mà? Không thể là loại xúc cảm này. Tìm không được di động, cũng sờ không thấy công tắc, Tưởng Nghênh Nam hoài nghi bản thân gặp ma.
Lúc này, ở bên cạnh vang lên tiếng nhỏ nhẹ của bé con: “Cha ơi, cha sờ cái gì gì vậy ạ?”
“Đèn đâu?” Tưởng Nghênh Nam nói: “Đèn nhà chúng ta bị sao thế?”
Chợt nghe tiếng bé con bò sột soạt dưới giường, rất nhanh sau đó, “xoạt” một tiếng, trước mắt cô hiện lên một luồng ánh sáng màu da cam. Tưởng Nghênh Nam không khỏi nheo mắt lại, chỉ thấy một cô bé con tầm 3-4 tuổi đang giơ cái đèn dầu mà cô chỉ thấy ở trong phim truyền hình đi tới, nói: “Cha ơi, đèn vẫn còn tốt mà.”
Cái méo gì thế này?
Tưởng Nghênh Nam như bệnh nhân tâm thần nhìn quanh bốn phía, nương theo ánh đèn mỏng manh cô thấy mình nằm ở trên một cái giường xa lạ, mà căn phòng “anh” đang ở là một căn phòng thấp, xám xịt, dưới chân đầy bụi bẩn..
Tình cảnh này làm Tưởng Nghênh Nam hoảng hốt một phên, cô bé kia mở to hai mắt nhìn Tưởng Nghênh Nam nói: “Cha tìm cái gì?”
Khoan đã! Cha á?
Một ý tưởng đáng sợ đánh trúng Tưởng Nghênh Nam, cô run rẩy duỗi tay xuống “dưới” sờ một cái.
Sau đó biểu cảm của cô trở nên vặn vẹo, trong lúc nhất thời không nói rõ là khổ sở hay là vui mừng.
Vui mừng chính là “cô” thật sự biến thành đàn ông, khổ sở chính là “cô” vốn là phụ nữ phải làm sao bây giờ? Còn nữa đây là chỗ nào? Sao còn dùng đèn dầu, là chỗ sâu trong núi lớn không có điện sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.