[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 27: Chuyển Nhà (1)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lửa càng đun càng to, mùi dầu mỡ tràn ra bốn phía, chưa kể tới các con, ngay cả Phương Hải cũng không khỏi nhìn về phía phòng bếp.
Triệu Tú Vân dặn anh nhìn chằm chằm, không cho các con đi vào, còn mình thì kiểm tra lại khắp nhà một lần, so sánh với lúc mới tới ở thì bây giờ đã có sự biến chuyển rất lớn.
Ở cửa ra vào có một cái kệ lớn, trên đó đặt hai chiếc bình tráng men, trong phòng khách có một chiếc bàn bát tiên với bốn chiếc ghế dài, trên bàn đặt một ấm trà và hai cái cốc.
Trong bếp có một cái thùng lớn đựng đầy nước, trên tủ là bát đũa, dưới là ngũ cốc, dầu, muối, mắm, dấm... được xếp ngay ngắn trên bàn đặt cạnh chiếc bếp tổ ong.
Cả hai phòng đều có một chiếc giường lớn phủ bông. Ngoài ra còn có một tủ quần áo lớn, nhưng có hơi trống rỗng, không có nhiều quần áo.
Tân trang như vậy, thực chất đã tốn rất nhiều tiền, nhìn kỹ thì vẫn còn thiếu vài món đồ, nhưng Triệu Tú Vân nghĩ rằng đã có thể sống tạm một thời gian, đợi khi nào cô nguôi ngoai nỗi đau lòng khi tiêu lắm tiền như thế rồi hẵng bàn tiếp.
Đáng tiếc trong căn nhà này, không có lấy một đồng minh nào của cô cả.
Hòa Nhi ăn tóp mỡ, cả đôi tay sáng loáng vì bóng dầu, giơ móng vuốt nhỏ lên hỏi: “Mẹ ơi, có thể mở đồ hộp không ạ?”
Cô bé biết là tới tám mươi, chín mươi phần trăm là sẽ không được đồng ý, nhưng cùng lắm là bị mắng một câu. Bị từ chối cô bé cũng không náo loạn, liếm ngón tay.
Phương Hải cảm thấy không có đứa bé nhà ai ngoan như con nhà mình, đổi lại là nhà khác, e là đã lăn lộn từ lâu, có chút đau lòng nói: “Nếu không thì cứ mở một hộp đi, chẳng phải nhà ta đã mua vài cái hay sao?”
Cung tiêu xã của Viện Gia Chúc có ưu đãi, không cần vé, mỗi nhà đều được mua mấy cái. Triệu Tú Vân nghĩ rằng để lâu cũng không hỏng, đợi nữa cũng không biết bao giờ mới có khuyến mại tiếp, một hơi mua hẳn ba mươi cái, một nửa là thịt, một nửa là trái cây.
Sau khi cất vào trong ngăn tủ, đôi mắt của cô bé không hề rời đi, người khác không biết còn tưởng rằng mẹ cô bé đang hà khắc cô bé.
Cô tự nhận là mình không hề hà khắc con, nhưng nếu như trong nhà có món nào ngon là lại bỏ ra ăn thì sớm hay muộn gì cũng hết sạch.
Ăn tóp mỡ còn muốn ăn đồ hộp?
Triệu Tú Vân mắng Phương Hải: “Anh xem em có giống đồ hộp không!”
Chỉ có anh là suốt ngày nuông chiều con, không hề có giới hạn gì cả.
Phương Hải không dám chọc cô, đành phải cười ngại ngùng với con gái.
Trong lòng Hòa Nhi lắc đầu, lời của ba không có trọng lượng.
Nhưng mắng thì mắng, Triệu Tú Vân thấy anh đứng im một chỗ không ăn, trong lòng mềm xuống, nói: “Không kém hai miếng ăn của anh.”
Phương Hải cười hì hì, anh ăn chỉ cho đỡ thèm, người bao lớn rồi, còn chẳng bằng để lại cho vợ con.
Không lẽ Triệu Tú Vân đang tính dỗ anh như dỗ một đứa trẻ? Còn gắp một miếng đút cho anh.
Phương Hải ăn mà trong lòng thỏa mãn, người ta thì cứ ngóng trông có vợ có con để ấm giường, còn anh thì đã có hết từ lâu.
À, còn có rất nhiều lần bị ăn mắng.
Thời tiết không nóng, đồ ăn vẫn để được, loại đồ ăn ngon như tóp mỡ, Triệu Tú Vân không nỡ chỉ ăn một lần, nên cô để dành một phần cho lần khác ăn.
Viện Gia Chúc không có quy định phải làm cơm lên nhà mới, nhưng dù sao thì cũng phải ghé thăm hàng xóm. Triệu Tú Vân mua mấy gói kẹo, dặn Phương Hải ở nhà trông con, còn mình thì rời nhà đi tặng đồ.
Trước khi đi cô có hỏi một câu: “Anh có quen biết ai sống ở gần đây không?”
Phương Hải hướng dẫn con đào đất, mờ mịt ngẩng đầu hỏi lại: “Ai gì cơ?”
Lửa càng đun càng to, mùi dầu mỡ tràn ra bốn phía, chưa kể tới các con, ngay cả Phương Hải cũng không khỏi nhìn về phía phòng bếp.
Triệu Tú Vân dặn anh nhìn chằm chằm, không cho các con đi vào, còn mình thì kiểm tra lại khắp nhà một lần, so sánh với lúc mới tới ở thì bây giờ đã có sự biến chuyển rất lớn.
Ở cửa ra vào có một cái kệ lớn, trên đó đặt hai chiếc bình tráng men, trong phòng khách có một chiếc bàn bát tiên với bốn chiếc ghế dài, trên bàn đặt một ấm trà và hai cái cốc.
Trong bếp có một cái thùng lớn đựng đầy nước, trên tủ là bát đũa, dưới là ngũ cốc, dầu, muối, mắm, dấm... được xếp ngay ngắn trên bàn đặt cạnh chiếc bếp tổ ong.
Cả hai phòng đều có một chiếc giường lớn phủ bông. Ngoài ra còn có một tủ quần áo lớn, nhưng có hơi trống rỗng, không có nhiều quần áo.
Tân trang như vậy, thực chất đã tốn rất nhiều tiền, nhìn kỹ thì vẫn còn thiếu vài món đồ, nhưng Triệu Tú Vân nghĩ rằng đã có thể sống tạm một thời gian, đợi khi nào cô nguôi ngoai nỗi đau lòng khi tiêu lắm tiền như thế rồi hẵng bàn tiếp.
Đáng tiếc trong căn nhà này, không có lấy một đồng minh nào của cô cả.
Hòa Nhi ăn tóp mỡ, cả đôi tay sáng loáng vì bóng dầu, giơ móng vuốt nhỏ lên hỏi: “Mẹ ơi, có thể mở đồ hộp không ạ?”
Cô bé biết là tới tám mươi, chín mươi phần trăm là sẽ không được đồng ý, nhưng cùng lắm là bị mắng một câu. Bị từ chối cô bé cũng không náo loạn, liếm ngón tay.
Phương Hải cảm thấy không có đứa bé nhà ai ngoan như con nhà mình, đổi lại là nhà khác, e là đã lăn lộn từ lâu, có chút đau lòng nói: “Nếu không thì cứ mở một hộp đi, chẳng phải nhà ta đã mua vài cái hay sao?”
Cung tiêu xã của Viện Gia Chúc có ưu đãi, không cần vé, mỗi nhà đều được mua mấy cái. Triệu Tú Vân nghĩ rằng để lâu cũng không hỏng, đợi nữa cũng không biết bao giờ mới có khuyến mại tiếp, một hơi mua hẳn ba mươi cái, một nửa là thịt, một nửa là trái cây.
Sau khi cất vào trong ngăn tủ, đôi mắt của cô bé không hề rời đi, người khác không biết còn tưởng rằng mẹ cô bé đang hà khắc cô bé.
Cô tự nhận là mình không hề hà khắc con, nhưng nếu như trong nhà có món nào ngon là lại bỏ ra ăn thì sớm hay muộn gì cũng hết sạch.
Ăn tóp mỡ còn muốn ăn đồ hộp?
Triệu Tú Vân mắng Phương Hải: “Anh xem em có giống đồ hộp không!”
Chỉ có anh là suốt ngày nuông chiều con, không hề có giới hạn gì cả.
Phương Hải không dám chọc cô, đành phải cười ngại ngùng với con gái.
Trong lòng Hòa Nhi lắc đầu, lời của ba không có trọng lượng.
Nhưng mắng thì mắng, Triệu Tú Vân thấy anh đứng im một chỗ không ăn, trong lòng mềm xuống, nói: “Không kém hai miếng ăn của anh.”
Phương Hải cười hì hì, anh ăn chỉ cho đỡ thèm, người bao lớn rồi, còn chẳng bằng để lại cho vợ con.
Không lẽ Triệu Tú Vân đang tính dỗ anh như dỗ một đứa trẻ? Còn gắp một miếng đút cho anh.
Phương Hải ăn mà trong lòng thỏa mãn, người ta thì cứ ngóng trông có vợ có con để ấm giường, còn anh thì đã có hết từ lâu.
À, còn có rất nhiều lần bị ăn mắng.
Thời tiết không nóng, đồ ăn vẫn để được, loại đồ ăn ngon như tóp mỡ, Triệu Tú Vân không nỡ chỉ ăn một lần, nên cô để dành một phần cho lần khác ăn.
Viện Gia Chúc không có quy định phải làm cơm lên nhà mới, nhưng dù sao thì cũng phải ghé thăm hàng xóm. Triệu Tú Vân mua mấy gói kẹo, dặn Phương Hải ở nhà trông con, còn mình thì rời nhà đi tặng đồ.
Trước khi đi cô có hỏi một câu: “Anh có quen biết ai sống ở gần đây không?”
Phương Hải hướng dẫn con đào đất, mờ mịt ngẩng đầu hỏi lại: “Ai gì cơ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.