[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 48: Đánh Nhau (3)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phương Hải đang tán gẫu ở nhà bạn bè nên tới chậm một bước, chỉ thấy trên khăn tay có vết máu, anh đổi giọng hỏi : “Chuyện như thế nào?”
Triệu Tú Vân kể toàn bộ mọi việc, nhét hai đứa nhỏ vào tay anh: “Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng!”
Cô đằng đằng sát khí đi ra bên ngoài, Phương Hải chỉ cảm thấy sắp có gì đó không ổn, vội vàng bảo Trần Tú Anh giúp anh trông chừng hai đứa nhỏ để anh đuổi theo cô.
Triệu Tú Vân như bốc hỏa, cô đi như bay, từ xa cô đã thấy một đứa trẻ biệt danh là mập mạp, tên thật là Ngưu Ngưu đang ngồi chơi ở đất trống, mẹ nó là Lý Lệ đang ngồi dưới gốc cây đang tán gẫu với mấy người khác.
Triệu Tú Vân cách đứng ở xa hét lên: “Ngưu Ngưu, có phải mày đẩy Hòa Nhi hay không?”
Lý Lệ nghe xong cũng không thèm nhấc mông, cô ta không chút để ý nói: “Trẻ con ấy mà, cãi nhau ầm ĩ đều là chuyện bình thường.”
Mẹ con cô ta ở đâu cũng không phải dùng đến chiêu này mới một hai ngày, Triệu Tú Vân cũng bảo con nhịn bọn họ không phải một hai lần, lần này nợ cũ nợ mới, cô lướt qua Ngưu Ngưu, duỗi tay túm lấy đầu Lý Lệ, trực tiếp đè cô ta lên mặt đất để đánh.
“Nó là trẻ con, vậy tôi là mẹ cô. Tôi XXXXX cả nhà cô, cô XXXXXX…”
Phương Hải không phải không kéo được, chỉ là anh cũng rất tức giận, nhìn con anh bị dọa thành ra như vậy, ai chẳng tức chứ, thứ hai là anh sợ bị liên quan, chỉ đứng ngoài nói có lệ: “Đừng đánh, đừng đánh.”
Lý Lệ người bình thường cũng không được lòng mọi người lắm, ai cũng sợ sẽ dính vào nên chỉ mở miệng nói mấy câu.
“Tiểu Triệu Tiểu Triệu, đừng đánh.”
“Bớt nóng, bớt nóng.”
Ngưu Ngưu thấy mẹ đánh cũng muốn nhào lên, nhưng lại bị Phương Hải xách cổ, đứa nhỏ này có mẹ cho phép phá phách nên cả người chắc nịch.
Khi còn là con gái Triệu Tú Vân cũng không đi đánh nhau nhiều, nhưng con trai theo đuổi cô nhiều, họ cũng đánh nhau để giành cô, nói đến những cô gái mạnh mẽ thì cô cũng không ngoại lệ.
Lý Lệ cũng mạnh hơn cô, cao lớn vạm vỡ, nếu không phải đã bị đánh cho choáng váng từ ngay lúc đầu, có lẽ người bị đánh lại nhiều nhất là Triệu Tú Vân.
Cô tay năm tay mười, đánh một trận tơi bời, cô đứng dậy chỉnh lại đầu tóc, nghiêm khắc nhìn về phía Ngưu Ngưu đang đứng ngơ ra ở đối diện : “Mày còn đụng đến con gái tao thì tao sẽ đánh chết mẹ mày đấy.”
Phương Hải ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ nhiệm Trương tới.”
Trương Hoa Mai là chủ nhiệm của liên đoàn phụ nữ bệnh viện gia đình, chuyên quản mấy chuyện vớ vẩn này, cô ấy vội vàng đến đây nên tóc vẫn còn ướt, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi hoa mỏng và một chiếc quần đen, kính đen trễ xuống dưới mũi.
Triệu Tú Vân vuốt tóc, trở lại bộ dáng nghiêm trang thường ngày.
“Ngại quá chủ nhiệm Trương, tối rồi mà vẫn gây thêm phiền toái cho cô.”
Thấy cô khách khí như vậy, Trương Hoa Mai cũng không dám nói cái gì, đương nhiên, cô ấy sớm biết rằng Lý Lệ sớm hay muộn sẽ bị đánh, chỉ là không ngờ người đánh cô ta lại là Triệu Tú Vân mới tới.
Cô ấy cũng thiên vị hơn nói: “Tiểu Triệu, chuyện như thế nào, có cái gì không thể nói chuyện đàng hoàng, sao phải động tay động chân.”
Triệu Tú Vân: “Là tôi không đúng, chủ yếu do con gái tôi về nhà với vết máu trên mặt nên tôi không nuốt trôi được.”
Nhìn xem nhìn xem, điều này nghĩa là gì chứ.
Việc này thoả đáng, con nhà người ta mặt dính máu, còn cái gì để nói nữa cơ chứ?
Phương Hải đang tán gẫu ở nhà bạn bè nên tới chậm một bước, chỉ thấy trên khăn tay có vết máu, anh đổi giọng hỏi : “Chuyện như thế nào?”
Triệu Tú Vân kể toàn bộ mọi việc, nhét hai đứa nhỏ vào tay anh: “Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng!”
Cô đằng đằng sát khí đi ra bên ngoài, Phương Hải chỉ cảm thấy sắp có gì đó không ổn, vội vàng bảo Trần Tú Anh giúp anh trông chừng hai đứa nhỏ để anh đuổi theo cô.
Triệu Tú Vân như bốc hỏa, cô đi như bay, từ xa cô đã thấy một đứa trẻ biệt danh là mập mạp, tên thật là Ngưu Ngưu đang ngồi chơi ở đất trống, mẹ nó là Lý Lệ đang ngồi dưới gốc cây đang tán gẫu với mấy người khác.
Triệu Tú Vân cách đứng ở xa hét lên: “Ngưu Ngưu, có phải mày đẩy Hòa Nhi hay không?”
Lý Lệ nghe xong cũng không thèm nhấc mông, cô ta không chút để ý nói: “Trẻ con ấy mà, cãi nhau ầm ĩ đều là chuyện bình thường.”
Mẹ con cô ta ở đâu cũng không phải dùng đến chiêu này mới một hai ngày, Triệu Tú Vân cũng bảo con nhịn bọn họ không phải một hai lần, lần này nợ cũ nợ mới, cô lướt qua Ngưu Ngưu, duỗi tay túm lấy đầu Lý Lệ, trực tiếp đè cô ta lên mặt đất để đánh.
“Nó là trẻ con, vậy tôi là mẹ cô. Tôi XXXXX cả nhà cô, cô XXXXXX…”
Phương Hải không phải không kéo được, chỉ là anh cũng rất tức giận, nhìn con anh bị dọa thành ra như vậy, ai chẳng tức chứ, thứ hai là anh sợ bị liên quan, chỉ đứng ngoài nói có lệ: “Đừng đánh, đừng đánh.”
Lý Lệ người bình thường cũng không được lòng mọi người lắm, ai cũng sợ sẽ dính vào nên chỉ mở miệng nói mấy câu.
“Tiểu Triệu Tiểu Triệu, đừng đánh.”
“Bớt nóng, bớt nóng.”
Ngưu Ngưu thấy mẹ đánh cũng muốn nhào lên, nhưng lại bị Phương Hải xách cổ, đứa nhỏ này có mẹ cho phép phá phách nên cả người chắc nịch.
Khi còn là con gái Triệu Tú Vân cũng không đi đánh nhau nhiều, nhưng con trai theo đuổi cô nhiều, họ cũng đánh nhau để giành cô, nói đến những cô gái mạnh mẽ thì cô cũng không ngoại lệ.
Lý Lệ cũng mạnh hơn cô, cao lớn vạm vỡ, nếu không phải đã bị đánh cho choáng váng từ ngay lúc đầu, có lẽ người bị đánh lại nhiều nhất là Triệu Tú Vân.
Cô tay năm tay mười, đánh một trận tơi bời, cô đứng dậy chỉnh lại đầu tóc, nghiêm khắc nhìn về phía Ngưu Ngưu đang đứng ngơ ra ở đối diện : “Mày còn đụng đến con gái tao thì tao sẽ đánh chết mẹ mày đấy.”
Phương Hải ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ nhiệm Trương tới.”
Trương Hoa Mai là chủ nhiệm của liên đoàn phụ nữ bệnh viện gia đình, chuyên quản mấy chuyện vớ vẩn này, cô ấy vội vàng đến đây nên tóc vẫn còn ướt, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi hoa mỏng và một chiếc quần đen, kính đen trễ xuống dưới mũi.
Triệu Tú Vân vuốt tóc, trở lại bộ dáng nghiêm trang thường ngày.
“Ngại quá chủ nhiệm Trương, tối rồi mà vẫn gây thêm phiền toái cho cô.”
Thấy cô khách khí như vậy, Trương Hoa Mai cũng không dám nói cái gì, đương nhiên, cô ấy sớm biết rằng Lý Lệ sớm hay muộn sẽ bị đánh, chỉ là không ngờ người đánh cô ta lại là Triệu Tú Vân mới tới.
Cô ấy cũng thiên vị hơn nói: “Tiểu Triệu, chuyện như thế nào, có cái gì không thể nói chuyện đàng hoàng, sao phải động tay động chân.”
Triệu Tú Vân: “Là tôi không đúng, chủ yếu do con gái tôi về nhà với vết máu trên mặt nên tôi không nuốt trôi được.”
Nhìn xem nhìn xem, điều này nghĩa là gì chứ.
Việc này thoả đáng, con nhà người ta mặt dính máu, còn cái gì để nói nữa cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.