[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 9: Đi Vườn Bách Thú (1)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trì hoãn như vậy một lát, lúc Triệu Tú Vân đến xưởng nông cụ đã hơi sốt ruột, thấy thợ mộc liền ào ào nói một hơi: “Hai chiếc giường có màn che, rộng một mét rưỡi, hai cái tủ đôi, gương, một cái giường lớn, một cái bàn vuông lớn, bốn cái ghế dài, thêm một cái tủ bát. Ông xem khoảng bao lâu thì có thể làm xong ?”
Người thợ già hỏi: “Có muốn khắc họa tiết không?”
Chạm trổ cần tốn thêm chút thời gian.
Triệu Tú Vân lắc đầu nói: “Không cần, chỉ cần sơn lên rồi để khô là được.”
Dù sao xong càng sớm càng tốt.
Làm đồ nội thất là một công trình lớn, nếu dùng cho việc kết hôn ít nhất phải tốn nửa năm, Triệu Tú Vân lại không quan trọng hình thức, hơn nữa Phương Hải cũng nói qua mấy năm có khả năng sẽ bị điều đi, nên tất nhiên là làm sao cho rẻ nhất là được.
Người thợ già tính toán một chút rồi nói: “Tiền công và vật tư là ba trăm lẻ hai, năm ngày nữa có thể tới chở đi.”
Nói rẻ cũng không rẻ, mà nói mắc cũng không mắc, Triệu Tú Vân thấy Phương Hải không có ý định lấy tiền ra, có chút đau lòng mà trả tiền. Đây đều là tiền cô dành dụm từng đồng từng cắc.
Chỉ làm một ít việc như vậy mà trời đã tối.
Triệu Tú Vân nghĩ dù gì các vật dụng trong nhà làm xong rồi mới có thể dọn nhà, không có gì phải gấp gáp, nên đưa ra ý kiến: “Về nghỉ ngơi sớm thôi, mấy đứa nhỏ cũng mệt rồi.”
Phương Hải thấy Miêu Miêu ngủ gà ngủ gật trong ngực mình, đồng ý: “Được.”
Cơm tối vẫn ăn ở căn tin, lúc này tới kịp giờ ăn cơm nên có thịt, Hòa Nhi ngoan ngoãn ngồi ăn.
Phương Hải khen cô bé, nói: “Như vậy mới đúng, sau này tiếp tục phát huy.”
Hòa Nhi cắn cái muỗng không nói chuyện, lẳng lặng mà ăn.
Ăn cơm xong, Triệu Tú Vân dẫn con đi nhà tắm tắm rửa, cũng may hôm nay trời không nóng, nếu không ngồi xe lửa một ngày một đêm chắc chắn sẽ bốc mùi.
Một lần tắm, trẻ em một hào, người lớn hai hào.
Trong nhà tắm nồng nặc hơi nước, nền nhà tráng xi măng không giống công xã lát gạch lục giác, mỗi lần Triệu Tú Vân đều phải giữ chặt con, sợ trượt chân một cái.
Cô xoa cho con gái tới đỏ bừng mới tắm rửa cho mình, tắm xong, cô mặc quần áo rồi đi ra ngoài với mái tóc ướt nhẹp.
Thời tiết này, cô sẽ không gội đầu cho con vào buổi tối, nhưng nước văng nên đuôi tóc vẫn bị ướt, một nhà bốn người ngồi ở trên giường trong nhà khách lau tóc.
Miêu Miêu ngồi ở trên đùi ba ba, Hòa Nhi ngồi ở mép giường, hai chị em đùa giỡn, chị chạm vào em một chút, em đá chị một cái, ầm ầm ầm ầm cười rộ lên.
Giống như vịt con vậy.
Phương Hải lau tóc cho đứa nhỏ, cô nhóc giống như cá chạch trượt tới trượt lui, đứa lớn cũng đùa giỡn nhưng nửa người trên vẫn ngồi thẳng, anh nhịn không được nói: “Miêu Miêu, con thấy chị gái ngoan biết bao nhiêu.”
Phương Thanh Miêu chỉ nghe hiểu điều mình muốn nghe, nhào qua kêu: “Chị~ chị ~”
Càng làm cho người ta giữ không được.
Phương Hải khó xử, đứa bé nhỏ xíu như vậy, anh cũng không thể dùng sức túm được.
Triệu Tú Vân thấy vậy thì rất vui vẻ, thản nhiên nói: “Miêu Miêu, ngồi im.”
Miêu Miêu vội vàng lùi về, hai bàn tay nhỏ đặt ở đầu gối, cô bé đã đi học lớp học Ươm mầm đỏ được sáu tháng, đây là cô giáo đã dạy cho bé.
Phương Hải thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng dùng khăn lông xoa xoa tóc của bé con nói: “Phải lau khô nếu không con sẽ bị chảy nước mũi.”
Hòa Nhi giơ lên tay nói: “Còn phải chích, còn phải uống thuốc.”
Cô bé sợ nhất là chích thuốc, uống thuốc, lúc trước ở trạm y tế cô bé đã gào thét một trận vang tận mây xanh, không hề nói quá, một lần bị bệnh toàn bộ ký túc xá đều biết.
Miêu Miêu hùa theo chị gái nói: “Còn sẽ đau.”
Trì hoãn như vậy một lát, lúc Triệu Tú Vân đến xưởng nông cụ đã hơi sốt ruột, thấy thợ mộc liền ào ào nói một hơi: “Hai chiếc giường có màn che, rộng một mét rưỡi, hai cái tủ đôi, gương, một cái giường lớn, một cái bàn vuông lớn, bốn cái ghế dài, thêm một cái tủ bát. Ông xem khoảng bao lâu thì có thể làm xong ?”
Người thợ già hỏi: “Có muốn khắc họa tiết không?”
Chạm trổ cần tốn thêm chút thời gian.
Triệu Tú Vân lắc đầu nói: “Không cần, chỉ cần sơn lên rồi để khô là được.”
Dù sao xong càng sớm càng tốt.
Làm đồ nội thất là một công trình lớn, nếu dùng cho việc kết hôn ít nhất phải tốn nửa năm, Triệu Tú Vân lại không quan trọng hình thức, hơn nữa Phương Hải cũng nói qua mấy năm có khả năng sẽ bị điều đi, nên tất nhiên là làm sao cho rẻ nhất là được.
Người thợ già tính toán một chút rồi nói: “Tiền công và vật tư là ba trăm lẻ hai, năm ngày nữa có thể tới chở đi.”
Nói rẻ cũng không rẻ, mà nói mắc cũng không mắc, Triệu Tú Vân thấy Phương Hải không có ý định lấy tiền ra, có chút đau lòng mà trả tiền. Đây đều là tiền cô dành dụm từng đồng từng cắc.
Chỉ làm một ít việc như vậy mà trời đã tối.
Triệu Tú Vân nghĩ dù gì các vật dụng trong nhà làm xong rồi mới có thể dọn nhà, không có gì phải gấp gáp, nên đưa ra ý kiến: “Về nghỉ ngơi sớm thôi, mấy đứa nhỏ cũng mệt rồi.”
Phương Hải thấy Miêu Miêu ngủ gà ngủ gật trong ngực mình, đồng ý: “Được.”
Cơm tối vẫn ăn ở căn tin, lúc này tới kịp giờ ăn cơm nên có thịt, Hòa Nhi ngoan ngoãn ngồi ăn.
Phương Hải khen cô bé, nói: “Như vậy mới đúng, sau này tiếp tục phát huy.”
Hòa Nhi cắn cái muỗng không nói chuyện, lẳng lặng mà ăn.
Ăn cơm xong, Triệu Tú Vân dẫn con đi nhà tắm tắm rửa, cũng may hôm nay trời không nóng, nếu không ngồi xe lửa một ngày một đêm chắc chắn sẽ bốc mùi.
Một lần tắm, trẻ em một hào, người lớn hai hào.
Trong nhà tắm nồng nặc hơi nước, nền nhà tráng xi măng không giống công xã lát gạch lục giác, mỗi lần Triệu Tú Vân đều phải giữ chặt con, sợ trượt chân một cái.
Cô xoa cho con gái tới đỏ bừng mới tắm rửa cho mình, tắm xong, cô mặc quần áo rồi đi ra ngoài với mái tóc ướt nhẹp.
Thời tiết này, cô sẽ không gội đầu cho con vào buổi tối, nhưng nước văng nên đuôi tóc vẫn bị ướt, một nhà bốn người ngồi ở trên giường trong nhà khách lau tóc.
Miêu Miêu ngồi ở trên đùi ba ba, Hòa Nhi ngồi ở mép giường, hai chị em đùa giỡn, chị chạm vào em một chút, em đá chị một cái, ầm ầm ầm ầm cười rộ lên.
Giống như vịt con vậy.
Phương Hải lau tóc cho đứa nhỏ, cô nhóc giống như cá chạch trượt tới trượt lui, đứa lớn cũng đùa giỡn nhưng nửa người trên vẫn ngồi thẳng, anh nhịn không được nói: “Miêu Miêu, con thấy chị gái ngoan biết bao nhiêu.”
Phương Thanh Miêu chỉ nghe hiểu điều mình muốn nghe, nhào qua kêu: “Chị~ chị ~”
Càng làm cho người ta giữ không được.
Phương Hải khó xử, đứa bé nhỏ xíu như vậy, anh cũng không thể dùng sức túm được.
Triệu Tú Vân thấy vậy thì rất vui vẻ, thản nhiên nói: “Miêu Miêu, ngồi im.”
Miêu Miêu vội vàng lùi về, hai bàn tay nhỏ đặt ở đầu gối, cô bé đã đi học lớp học Ươm mầm đỏ được sáu tháng, đây là cô giáo đã dạy cho bé.
Phương Hải thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng dùng khăn lông xoa xoa tóc của bé con nói: “Phải lau khô nếu không con sẽ bị chảy nước mũi.”
Hòa Nhi giơ lên tay nói: “Còn phải chích, còn phải uống thuốc.”
Cô bé sợ nhất là chích thuốc, uống thuốc, lúc trước ở trạm y tế cô bé đã gào thét một trận vang tận mây xanh, không hề nói quá, một lần bị bệnh toàn bộ ký túc xá đều biết.
Miêu Miêu hùa theo chị gái nói: “Còn sẽ đau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.