[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 15: Ô Tô Nhỏ (3)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Tú Vân bóp mũi thở dài nói: “Cái gì anh cũng mua mà tại sao chỉ mua một cái cho Miêu Miêu?”
Người ta nói năm ngón tay có ngón dài ngón ngắn, có đôi khi cô cũng phải thừa nhận chính mình nhiều lúc cũng không công bằng, hoặc là tội nghiệp đứa lớn hiểu chuyện, hoặc là đau lòng đứa nhỏ còn bé quá, nhưng mấy việc bề ngoài này cô vẫn cân bằng rất tốt.
Phương Hải là đàn ông, không có suy nghĩ chu đáo, anh cảm thấy chẳng có vấn đề gì, nói: “Miêu Miêu chỉ thích mỗi cái này.”
Hình như cô nhóc cái gì cũng không thích, không giống cô chị, ngó trái ngó phải, cái gì cũng muốn đem về nhà, chỉ chọn hai cái là vì sợ bị mẹ mắng.
Lúc này Triệu Tú Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, sinh hai đứa con đã lo không xong nói chi đến ba đứa, trong lòng cô không muốn sinh thêm nữa, nhưng nghĩ đến sẽ gặp phải một đống chuyện bên nhà chồng, nhà mẹ đẻ lại có chút buồn rầu, thôi không nghĩ tới nữa.
Hòa Nhi nịnh nọt kéo tay mẹ, nhón chân nói: “Mẹ.”
Triệu Tú Vân buồn cười nói: “Có chuyện gì?”
Hòa Nhi ra hiệu cho mẹ ngồi xuống, ghé sát vào tai nói: “Ba ba cũng mua ô tô nhỏ cho mấy anh họ.”
Cô nghe xong thì sửng sốt.
Phương Hải có ba người anh trai, đều kết hôn sinh con rất sớm, vì vậy mà Hòa Nhi có tám người anh họ, còn có mấy người em họ.
Với tư cách là người có năng lực nhất trong nhà, Phương Hải thường hay gửi đồ về, có đôi khi cũng quan tâm mấy đứa cháu trai, gửi một ít đồ chơi.
Lần gửi xe ô tô đồ chơi đó thật ra Phương Hải cũng có gửi đồ cho con gái, mỗi đứa một cái áo bông đỏ, vải vóc rất tốt, bông vừa mềm vừa ấm, một cái ít nhất cũng ba bốn mươi đồng.
Xe ô tô nhỏ nhiều nhất cũng chỉ có năm đồng, mà cái này cung tiêu xã cũng có bán, không có gì mới lạ, hơn nữa một chiếc xe như vậy lại có nhiều đứa nhỏ chơi, chắc là Phương Hải nghĩ con gái sẽ không thích chơi mấy cái này, huống hồ lúc đó Hòa Nhi cũng không tỏ ra thích thú với ô tô nhỏ, nếu không Triệu Tú Vân đã đi mua rồi.
Bây giờ xem ra, thì ra mấy đứa nhỏ lại nhớ kỹ ở trong lòng, ba ba mua ô tô nhỏ cho người khác lại không mua cho mình.
Mẹ lại nghĩ cô bé không quan tâm.
Triệu Tú Vân cảm thấy áy náy vuốt đầu Hòa Nhi nói: “Người ba ba thương nhất là con và em gái.”
Lời này không phải là giả, người nào thân người nào sơ Phương Hải vẫn còn phân biệt được, anh ta cũng không phải kẻ ngốc.
Hòa Nhi giả vờ không thèm quan tâm nói: “Con thích mẹ nhất.”
Con gái cô chỉ mới bảy tuổi, lại phải bị ảnh hưởng vì chuyện của người lớn, Triệu Tú Vân không biết phải nói cái gì, chỉ có thể thương yêu mà vuốt ve mặt con gái.
Phương Hải nhìn qua thấy hai mẹ con lại đang có bí mật nhỏ sau lưng mình, bèn nghiêng người qua hỏi: “Nói nhỏ gì đó?”
Triệu Tú Vân giận cá chém thớt, hất cằm nói: “Không phải nói mua bắp rang cho con sao?”
Có tiền mua ô tô nhỏ cho cháu trai, chẳng lẽ không có tiền mua bắp rang cho con mình, tiền này cô không tốn cô cũng không vui.
Phương Hải ù ù cạc cạc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Miêu Miêu đá cái chân ngắn ngủn của cô bé nói: “Bắp rang, muốn ăn bắp rang.”
Ngay lập tức Phương Hải chẳng quan tâm tới thái độ khó chịu của cô, nâng con gái nhỏ lên cao, nói: “Được, chúng ta đi mua.”
Chỉ một lát sau bọn họ đã cầm một bọc bắp rang quay lại.
Triệu Tú Vân ăn một miếng, ngọt, giòn rụm.
Thấy cuối cùng cũng tới lượt mình, cô khom lưng xuống nói: ‘Đồng chí, tôi cần bốn vé.”
Một vé năm mươi xu, cũng may con nít được miễn phí, bấy nhiêu đây cũng đủ để Triệu Tú Vân đau lòng, nhưng nghĩ lại đời người đi vườn bách thú được mấy lần đâu, nên cũng thôi.
Triệu Tú Vân bóp mũi thở dài nói: “Cái gì anh cũng mua mà tại sao chỉ mua một cái cho Miêu Miêu?”
Người ta nói năm ngón tay có ngón dài ngón ngắn, có đôi khi cô cũng phải thừa nhận chính mình nhiều lúc cũng không công bằng, hoặc là tội nghiệp đứa lớn hiểu chuyện, hoặc là đau lòng đứa nhỏ còn bé quá, nhưng mấy việc bề ngoài này cô vẫn cân bằng rất tốt.
Phương Hải là đàn ông, không có suy nghĩ chu đáo, anh cảm thấy chẳng có vấn đề gì, nói: “Miêu Miêu chỉ thích mỗi cái này.”
Hình như cô nhóc cái gì cũng không thích, không giống cô chị, ngó trái ngó phải, cái gì cũng muốn đem về nhà, chỉ chọn hai cái là vì sợ bị mẹ mắng.
Lúc này Triệu Tú Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, sinh hai đứa con đã lo không xong nói chi đến ba đứa, trong lòng cô không muốn sinh thêm nữa, nhưng nghĩ đến sẽ gặp phải một đống chuyện bên nhà chồng, nhà mẹ đẻ lại có chút buồn rầu, thôi không nghĩ tới nữa.
Hòa Nhi nịnh nọt kéo tay mẹ, nhón chân nói: “Mẹ.”
Triệu Tú Vân buồn cười nói: “Có chuyện gì?”
Hòa Nhi ra hiệu cho mẹ ngồi xuống, ghé sát vào tai nói: “Ba ba cũng mua ô tô nhỏ cho mấy anh họ.”
Cô nghe xong thì sửng sốt.
Phương Hải có ba người anh trai, đều kết hôn sinh con rất sớm, vì vậy mà Hòa Nhi có tám người anh họ, còn có mấy người em họ.
Với tư cách là người có năng lực nhất trong nhà, Phương Hải thường hay gửi đồ về, có đôi khi cũng quan tâm mấy đứa cháu trai, gửi một ít đồ chơi.
Lần gửi xe ô tô đồ chơi đó thật ra Phương Hải cũng có gửi đồ cho con gái, mỗi đứa một cái áo bông đỏ, vải vóc rất tốt, bông vừa mềm vừa ấm, một cái ít nhất cũng ba bốn mươi đồng.
Xe ô tô nhỏ nhiều nhất cũng chỉ có năm đồng, mà cái này cung tiêu xã cũng có bán, không có gì mới lạ, hơn nữa một chiếc xe như vậy lại có nhiều đứa nhỏ chơi, chắc là Phương Hải nghĩ con gái sẽ không thích chơi mấy cái này, huống hồ lúc đó Hòa Nhi cũng không tỏ ra thích thú với ô tô nhỏ, nếu không Triệu Tú Vân đã đi mua rồi.
Bây giờ xem ra, thì ra mấy đứa nhỏ lại nhớ kỹ ở trong lòng, ba ba mua ô tô nhỏ cho người khác lại không mua cho mình.
Mẹ lại nghĩ cô bé không quan tâm.
Triệu Tú Vân cảm thấy áy náy vuốt đầu Hòa Nhi nói: “Người ba ba thương nhất là con và em gái.”
Lời này không phải là giả, người nào thân người nào sơ Phương Hải vẫn còn phân biệt được, anh ta cũng không phải kẻ ngốc.
Hòa Nhi giả vờ không thèm quan tâm nói: “Con thích mẹ nhất.”
Con gái cô chỉ mới bảy tuổi, lại phải bị ảnh hưởng vì chuyện của người lớn, Triệu Tú Vân không biết phải nói cái gì, chỉ có thể thương yêu mà vuốt ve mặt con gái.
Phương Hải nhìn qua thấy hai mẹ con lại đang có bí mật nhỏ sau lưng mình, bèn nghiêng người qua hỏi: “Nói nhỏ gì đó?”
Triệu Tú Vân giận cá chém thớt, hất cằm nói: “Không phải nói mua bắp rang cho con sao?”
Có tiền mua ô tô nhỏ cho cháu trai, chẳng lẽ không có tiền mua bắp rang cho con mình, tiền này cô không tốn cô cũng không vui.
Phương Hải ù ù cạc cạc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Miêu Miêu đá cái chân ngắn ngủn của cô bé nói: “Bắp rang, muốn ăn bắp rang.”
Ngay lập tức Phương Hải chẳng quan tâm tới thái độ khó chịu của cô, nâng con gái nhỏ lên cao, nói: “Được, chúng ta đi mua.”
Chỉ một lát sau bọn họ đã cầm một bọc bắp rang quay lại.
Triệu Tú Vân ăn một miếng, ngọt, giòn rụm.
Thấy cuối cùng cũng tới lượt mình, cô khom lưng xuống nói: ‘Đồng chí, tôi cần bốn vé.”
Một vé năm mươi xu, cũng may con nít được miễn phí, bấy nhiêu đây cũng đủ để Triệu Tú Vân đau lòng, nhưng nghĩ lại đời người đi vườn bách thú được mấy lần đâu, nên cũng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.