[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 17: Sau Khi Thăm Thú (2)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quăng phiền phức cho Phương Hải xử lý.
Đối với vấn đề của con gái Phương Hải cũng không thể trả lời, vỗ đùi nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, ba nghe người ta nói có một nhà hàng lớn lắm, con muốn đi thử không?”
Triệu Tú Vân nói: “Nhà hàng Bình An?”
Phương Hải gật đầu nói: “Đúng, chính là nó. Sao em biết?”
Triệu Tú Vân liếc nhìn anh một cái nói: “Năm trước ở đó đã tiếp đãi khách nước ngoài rồi, tôi có đọc báo nên biết.”
Cũng phải, người hay đọc sách xem báo cái gì mà không biết.
Phương Hải vô cùng hào hứng nói: “Vậy chúng ta đi ăn thử đi?”
Triệu Tú Vân lặng lẽ kéo tay áo anh nói: “Có đắt không?”
Vì không muốn con nhỏ nghe được, hai người dựa sát vào nhau, gần đến nổi Phương Hải có thể nhìn thấy lông mi của cô run run, anh chợt hiểu ra, chẳng trách mắt hai đứa con gái lại to như vậy, thì ra là giống mẹ.
Anh vì việc này mà phân tâm, Triệu Tú Vân đẩy nhẹ anh một cái, nói: “Nếu đắt quá thì đừng đi.”
Đi một lần tốn mười hai mươi đồng ai mà chịu nổi.
Phương Hải lấy lại tinh thần nói: “Không sao, cũng nên dẫn em với con đi ăn thử cho biết.”
Chính anh cũng tò mò.
Anh đã nói như vậy thì cô cũng không do dự nữa.
Từ vườn bách thú đến tiệm cơm có tàu điện, đây là lần đầu tiên Triệu Tú Vân và các con được đi, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy không đủ.
Xe đi đến bờ sông, Hòa Nhi la lên: “Mẹ mẹ nhìn kìa, là biển lớn.”
Triệu Tú Vân cười sửa lại: “Đây là sông, gọi là sông Thượng Hải.”
Hòa Nhi lại hỏi: “Vậy thì biển ở đâu?”
Triệu Tú Vân nói: “Không xa, ở đảo Sùng An, chờ mùa hè mẹ dẫn con đi.”
Phương Thanh Hòa chỉ lo hưng phấn, Phương Hải ngạc nhiên nói: “Thành phố Thượng Hải còn có biển à?”
Triệu Tú Vân gật gật đầu nói: “Có, nhưng ở hơi xa.”
Nơi đó mới chân chính là ngoại ô thành phố.
Phương Hải cũng có chút kích động, nói: “Vậy để anh trở về hỏi thăm đường đi như thế nào, chờ nghỉ lễ anh dẫn em và các con đi.”
Triệu Tú Vân sửng sốt, trước khi cô đến Thượng Hải đã lập ra kế hoạch nhưng mỗi một bước đều không có Phương Hải trong đó, bởi vì cô đã quen chỉ có mình và các con sinh sống.
Nhưng Phương Hải hình như không giống vậy, chuyện gì anh cũng nói: “Em và các con.”
Suy nghĩ như vậy, Triệu Tú Vân có chút áy náy.
Nhưng loại cảm xúc này tới nhanh đi cũng nhanh.
Lúc xuống xe, Triệu Tú Vân nắm tay Hòa Nhi, cảm thấy sức nặng không đúng lắm, hỏi: “Đồ chơi của con đâu?”
Hòa Nhi nhìn qua bên cạnh nói: “Ở chỗ của ba ba.”
Phương Hải tay nắm tay Hòa Nhi, tay ôm Miêu Miêu, ra hiệu cho hai mẹ con xem túi của mình.
Triệu Tú Vân nhìn sang, nói: “Không đúng.”
Cô thò tay vào tìm, thấy túi trống không hỏi: “Ở đâu?”
Phương Hải “A” một tiếng, thả tay Hòa Nhi ra, tự mình sờ túi nhưng sờ tới sờ lui cũng không thấy gì.
Sắc mặt anh cũng không tốt lắm: “Chắc là rớt rồi.”
Có thể rơi ở vườn bách thú, trên đường đi hoặc tàu điện, đều có khả năng.
Ô tô nhỏ năm đồng, ếch xanh bằng sắt hai đồng, tổng cộng là bảy đồng.
Bảy đồng!
Triệu Tú Vân cảm thấy mình không thở được, từ nhỏ tới giờ một xu cô cũng không làm mất.
Không khí nhất thời cứng đờ.
Hòa Nhi vốn dĩ muốn khóc, nhưng nhìn ba, rồi lại nhìn mẹ, một tiếng cũng không dám khóc.
Triệu Tú Vân nổi giận nói: “Tôi đã nói cái gì hả!”
Rõ ràng Cung Tiêu Xã cũng có bán đồ chơi, một hai phải mua cầm trên tay, vừa chiếm diện tích vừa phiền phức.
Phương Hải xấu hổ không dám nói lời nào, đồ là do anh làm mất, cũng là do anh muốn mua.
Bảy đồng, ai mà không xuất thân nghèo khổ, nếu ở trong đại đội, số tiền này có thể xài hai tháng.
Quăng phiền phức cho Phương Hải xử lý.
Đối với vấn đề của con gái Phương Hải cũng không thể trả lời, vỗ đùi nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, ba nghe người ta nói có một nhà hàng lớn lắm, con muốn đi thử không?”
Triệu Tú Vân nói: “Nhà hàng Bình An?”
Phương Hải gật đầu nói: “Đúng, chính là nó. Sao em biết?”
Triệu Tú Vân liếc nhìn anh một cái nói: “Năm trước ở đó đã tiếp đãi khách nước ngoài rồi, tôi có đọc báo nên biết.”
Cũng phải, người hay đọc sách xem báo cái gì mà không biết.
Phương Hải vô cùng hào hứng nói: “Vậy chúng ta đi ăn thử đi?”
Triệu Tú Vân lặng lẽ kéo tay áo anh nói: “Có đắt không?”
Vì không muốn con nhỏ nghe được, hai người dựa sát vào nhau, gần đến nổi Phương Hải có thể nhìn thấy lông mi của cô run run, anh chợt hiểu ra, chẳng trách mắt hai đứa con gái lại to như vậy, thì ra là giống mẹ.
Anh vì việc này mà phân tâm, Triệu Tú Vân đẩy nhẹ anh một cái, nói: “Nếu đắt quá thì đừng đi.”
Đi một lần tốn mười hai mươi đồng ai mà chịu nổi.
Phương Hải lấy lại tinh thần nói: “Không sao, cũng nên dẫn em với con đi ăn thử cho biết.”
Chính anh cũng tò mò.
Anh đã nói như vậy thì cô cũng không do dự nữa.
Từ vườn bách thú đến tiệm cơm có tàu điện, đây là lần đầu tiên Triệu Tú Vân và các con được đi, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy không đủ.
Xe đi đến bờ sông, Hòa Nhi la lên: “Mẹ mẹ nhìn kìa, là biển lớn.”
Triệu Tú Vân cười sửa lại: “Đây là sông, gọi là sông Thượng Hải.”
Hòa Nhi lại hỏi: “Vậy thì biển ở đâu?”
Triệu Tú Vân nói: “Không xa, ở đảo Sùng An, chờ mùa hè mẹ dẫn con đi.”
Phương Thanh Hòa chỉ lo hưng phấn, Phương Hải ngạc nhiên nói: “Thành phố Thượng Hải còn có biển à?”
Triệu Tú Vân gật gật đầu nói: “Có, nhưng ở hơi xa.”
Nơi đó mới chân chính là ngoại ô thành phố.
Phương Hải cũng có chút kích động, nói: “Vậy để anh trở về hỏi thăm đường đi như thế nào, chờ nghỉ lễ anh dẫn em và các con đi.”
Triệu Tú Vân sửng sốt, trước khi cô đến Thượng Hải đã lập ra kế hoạch nhưng mỗi một bước đều không có Phương Hải trong đó, bởi vì cô đã quen chỉ có mình và các con sinh sống.
Nhưng Phương Hải hình như không giống vậy, chuyện gì anh cũng nói: “Em và các con.”
Suy nghĩ như vậy, Triệu Tú Vân có chút áy náy.
Nhưng loại cảm xúc này tới nhanh đi cũng nhanh.
Lúc xuống xe, Triệu Tú Vân nắm tay Hòa Nhi, cảm thấy sức nặng không đúng lắm, hỏi: “Đồ chơi của con đâu?”
Hòa Nhi nhìn qua bên cạnh nói: “Ở chỗ của ba ba.”
Phương Hải tay nắm tay Hòa Nhi, tay ôm Miêu Miêu, ra hiệu cho hai mẹ con xem túi của mình.
Triệu Tú Vân nhìn sang, nói: “Không đúng.”
Cô thò tay vào tìm, thấy túi trống không hỏi: “Ở đâu?”
Phương Hải “A” một tiếng, thả tay Hòa Nhi ra, tự mình sờ túi nhưng sờ tới sờ lui cũng không thấy gì.
Sắc mặt anh cũng không tốt lắm: “Chắc là rớt rồi.”
Có thể rơi ở vườn bách thú, trên đường đi hoặc tàu điện, đều có khả năng.
Ô tô nhỏ năm đồng, ếch xanh bằng sắt hai đồng, tổng cộng là bảy đồng.
Bảy đồng!
Triệu Tú Vân cảm thấy mình không thở được, từ nhỏ tới giờ một xu cô cũng không làm mất.
Không khí nhất thời cứng đờ.
Hòa Nhi vốn dĩ muốn khóc, nhưng nhìn ba, rồi lại nhìn mẹ, một tiếng cũng không dám khóc.
Triệu Tú Vân nổi giận nói: “Tôi đã nói cái gì hả!”
Rõ ràng Cung Tiêu Xã cũng có bán đồ chơi, một hai phải mua cầm trên tay, vừa chiếm diện tích vừa phiền phức.
Phương Hải xấu hổ không dám nói lời nào, đồ là do anh làm mất, cũng là do anh muốn mua.
Bảy đồng, ai mà không xuất thân nghèo khổ, nếu ở trong đại đội, số tiền này có thể xài hai tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.