[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 22: Tiết Kiệm Tiền (2)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phương Hải ngượng ngùng, cảm thấy bản thân mình cũng đâu làm sai chuyện gì lớn, nói nhanh: “Một đồng thôi mà, nếu con mình không có, ai chơi cùng chúng nó.”
Lời nói này là lời nói thật, nhưng Triệu Tú Vân cảm thấy không thể dễ dàng buông tha cho anh thế được.
Trước kia cô chưa từng nghĩ Phương Hải lại là người tiêu xài phung phí như vậy, có việc thì hai người sẽ chia một – một. Lúc mới kết hôn, cấp bậc của Phương Hải không cao, còn phải chu cấp cho gia đình, mỗi tháng chỉ đưa cho cô hai mươi đồng. Mãi cho đến khi Hòa Nhi một tuổi, mới tăng lên thành ba mươi đồng, lúc sinh Miêu Miêu là bốn mươi đồng, năm ngoái mới lên thành năm mươi.
Cũng phải nói, tốc độ thăng chức của anh rất nhanh, khác với Triệu Tú Vân, đài phát thanh là cơ quan hành chính, tiền lương khi mới bắt đầu làm việc là hai mươi lăm đồng, trong mười hai năm làm việc tiếp theo, khó khăn lắm cũng chỉ được tăng lương hai lần.
Gia đình người ta, tám năm xích mích một lần, đã là rất ghê gớm rồi. Nhưng cả gia đình nhà chồng cô, nói trắng ra thì đều là đỉa đói, chuyên gia hút máu người, bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Tất nhiên, nhà mẹ đẻ cô cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì. Nếu về sau vẫn cứ sinh hoạt giống như trước đây, e là khó sống nổi.
Trong lòng Triệu Tú Vân nặng trĩu, cô nói: “Em tính sơ qua rồi, cộng với xoong nồi, bát đũa, gáo chậu mà chúng ta mua sáng nay, rồi vật liệu làm chăn màn mới, mấy ngày nay đã tiêu hết gần một nghìn rồi.”
Lúc cô chuyển nhà có bán ít đồ, nhưng chỉ thu về được ba trăm đồng, đương nhiên cũng là do nhà cũ vốn dĩ đã nhỏ, không có nhiều đồ để bán.
Phương Hải kinh ngạc hỏi lại: “Nhiều vậy ư?”
Đúng là không tính ra thì không biết, mà tính rồi thì bị dọa cho nhảy dựng.
Triệu Tú Vân nói: “Đúng vậy, em nghĩ chúng ta nên sống tiết kiệm lại thôi.”
Vẫn là vấn đề tiền nong.
Phương Hải khẽ nhíu mày, nói: “Tối muộn anh có chuyện muốn nói với em.”
Có chuyện thì nói, chắc không phải đang cố tình chọc cho người ta tò mò đấy chứ?
Triệu Tú Vân tức giận nói: “Muốn nói thì giờ nói luôn.”
Phương Hải nhìn xung quanh: “Tối rồi nói.”
Thần thần bí bí, Triệu Tú Vân mặc kệ anh, lo dẫn con đi ăn tối, vứt chuyện này ra sau đầu.
Mãi cho đến khi con đã ngủ hết rồi, Phương Hải mới đè giọng hỏi: “Em ngủ chưa?”
Vốn Triệu Tú Vân đang mơ mơ màng màng, mở mắt ra hỏi: “Sao vậy?”
Phương Hải bật đèn pin, chiếu xuống sàn nhà, nói: “Em dậy đi, anh cho em xem cái này.”
Triệu Tú Vân nhớ tới lời anh nói lúc chiều, dè dặt cẩn thận bước qua người Miêu Miêu.
Ánh đèn pin không sáng lắm, cô chỉ thấy Phương Hải đặt một cuốn sổ vào tay cô, nói: “Em xem cái này đi.”
Triệu Tú Vân nương theo ánh sáng của đèn, nhìn món đồ trong tay, giật mình thốt lên: “Sổ tiết kiệm?”
Trời sắp đổ mưa à, chẳng phải anh vẫn luôn phòng cô như phòng trộm, sao nay lại đưa cho cô thứ này?
Phương Hải nhanh tay bịt miệng cô lại, nói: "Em mở ra xem."
Triệu Hải Vân mở ra xem, tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, vì vậy cô tự mình vươn tay đếm từng con số một, hỏi: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Chút tiền lương đó, cô tiêu một ít, nhà chồng cô tiêu một ít, một ít thì tiêu cho các con, thế mà giờ vẫn còn tận hai nghìn.
Phương Hải vẫn đè giọng: "Anh tích góp."
Triệu Tú Vân tò mò hỏi: "Tích góp kiểu gì?"
Nói thật ra, Phương Hải vẫn có chút do dự không biết có nên nói hay không, nhưng vẫn thành thật khai báo toàn bộ: "Trước đây anh làm việc ở khu vực loại tám."
Khu vực loại tám!
Phương Hải ngượng ngùng, cảm thấy bản thân mình cũng đâu làm sai chuyện gì lớn, nói nhanh: “Một đồng thôi mà, nếu con mình không có, ai chơi cùng chúng nó.”
Lời nói này là lời nói thật, nhưng Triệu Tú Vân cảm thấy không thể dễ dàng buông tha cho anh thế được.
Trước kia cô chưa từng nghĩ Phương Hải lại là người tiêu xài phung phí như vậy, có việc thì hai người sẽ chia một – một. Lúc mới kết hôn, cấp bậc của Phương Hải không cao, còn phải chu cấp cho gia đình, mỗi tháng chỉ đưa cho cô hai mươi đồng. Mãi cho đến khi Hòa Nhi một tuổi, mới tăng lên thành ba mươi đồng, lúc sinh Miêu Miêu là bốn mươi đồng, năm ngoái mới lên thành năm mươi.
Cũng phải nói, tốc độ thăng chức của anh rất nhanh, khác với Triệu Tú Vân, đài phát thanh là cơ quan hành chính, tiền lương khi mới bắt đầu làm việc là hai mươi lăm đồng, trong mười hai năm làm việc tiếp theo, khó khăn lắm cũng chỉ được tăng lương hai lần.
Gia đình người ta, tám năm xích mích một lần, đã là rất ghê gớm rồi. Nhưng cả gia đình nhà chồng cô, nói trắng ra thì đều là đỉa đói, chuyên gia hút máu người, bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Tất nhiên, nhà mẹ đẻ cô cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì. Nếu về sau vẫn cứ sinh hoạt giống như trước đây, e là khó sống nổi.
Trong lòng Triệu Tú Vân nặng trĩu, cô nói: “Em tính sơ qua rồi, cộng với xoong nồi, bát đũa, gáo chậu mà chúng ta mua sáng nay, rồi vật liệu làm chăn màn mới, mấy ngày nay đã tiêu hết gần một nghìn rồi.”
Lúc cô chuyển nhà có bán ít đồ, nhưng chỉ thu về được ba trăm đồng, đương nhiên cũng là do nhà cũ vốn dĩ đã nhỏ, không có nhiều đồ để bán.
Phương Hải kinh ngạc hỏi lại: “Nhiều vậy ư?”
Đúng là không tính ra thì không biết, mà tính rồi thì bị dọa cho nhảy dựng.
Triệu Tú Vân nói: “Đúng vậy, em nghĩ chúng ta nên sống tiết kiệm lại thôi.”
Vẫn là vấn đề tiền nong.
Phương Hải khẽ nhíu mày, nói: “Tối muộn anh có chuyện muốn nói với em.”
Có chuyện thì nói, chắc không phải đang cố tình chọc cho người ta tò mò đấy chứ?
Triệu Tú Vân tức giận nói: “Muốn nói thì giờ nói luôn.”
Phương Hải nhìn xung quanh: “Tối rồi nói.”
Thần thần bí bí, Triệu Tú Vân mặc kệ anh, lo dẫn con đi ăn tối, vứt chuyện này ra sau đầu.
Mãi cho đến khi con đã ngủ hết rồi, Phương Hải mới đè giọng hỏi: “Em ngủ chưa?”
Vốn Triệu Tú Vân đang mơ mơ màng màng, mở mắt ra hỏi: “Sao vậy?”
Phương Hải bật đèn pin, chiếu xuống sàn nhà, nói: “Em dậy đi, anh cho em xem cái này.”
Triệu Tú Vân nhớ tới lời anh nói lúc chiều, dè dặt cẩn thận bước qua người Miêu Miêu.
Ánh đèn pin không sáng lắm, cô chỉ thấy Phương Hải đặt một cuốn sổ vào tay cô, nói: “Em xem cái này đi.”
Triệu Tú Vân nương theo ánh sáng của đèn, nhìn món đồ trong tay, giật mình thốt lên: “Sổ tiết kiệm?”
Trời sắp đổ mưa à, chẳng phải anh vẫn luôn phòng cô như phòng trộm, sao nay lại đưa cho cô thứ này?
Phương Hải nhanh tay bịt miệng cô lại, nói: "Em mở ra xem."
Triệu Hải Vân mở ra xem, tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, vì vậy cô tự mình vươn tay đếm từng con số một, hỏi: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Chút tiền lương đó, cô tiêu một ít, nhà chồng cô tiêu một ít, một ít thì tiêu cho các con, thế mà giờ vẫn còn tận hai nghìn.
Phương Hải vẫn đè giọng: "Anh tích góp."
Triệu Tú Vân tò mò hỏi: "Tích góp kiểu gì?"
Nói thật ra, Phương Hải vẫn có chút do dự không biết có nên nói hay không, nhưng vẫn thành thật khai báo toàn bộ: "Trước đây anh làm việc ở khu vực loại tám."
Khu vực loại tám!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.