Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Chương 50: Bị Muỗi Đốt
Vân Tiêm Nguyệt
14/06/2023
Nếu không phải còn nghe thấy có tiếng hít thở khe khẽ, Từ Thiên Thành còn tưởng rằng cô lại phát bệnh.
Ban ngày, khi cô mở đôi mắt hạnh nhân tròn xoe ra, luôn có một vầng sáng lấp lánh, giống như viên đá đen bóng và trong suốt, nhưng vào ban đêm khi cô nhắm mắt lại đi ngủ, anh mới phát hiện cô yên tĩnh đến đáng sợ.
Một chút ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu chiếu lên góc nghiêng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, không có chút máu, mỏng manh như một con búp bê bằng sứ chạm vào sẽ vỡ tan tành.
Chẳng trách khi đăng ký kết hôn xong cô lại kích động một cái sẽ phát bệnh.
Từ Thiên Thành nghĩ thầm, rồi anh nhẹ nhàng xoay người cô lại đẩy vào trong, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, lý trí quay trở lại trong đầu, anh không thể tin được, vừa rồi anh lại nhẹ nhàng và cẩn thận với cô thôn nữ kiêu ngạo ương ngạnh này như vậy, mà trong khi anh chưa bao giờ quan tâm chăm sóc chị em họ như thế này.
Trong đêm yên tĩnh không có âm thanh, mọi thứ đều im lặng.
Chàng trai vuốt tóc lên, luôn cảm thấy có điều gì đó đang đi chệch hướng.
***
Sáng hôm sau thức dậy, Triệu Gia Lệ thấy trên cánh tay và bàn chân của cô có nhiều nốt mẩn đỏ như bệnh sởi.
Rất ngứa, càng gãi ngứa lại càng không thể khống chế được, loại cảm giác khi gãi ngứa này sướng đến phát điên rồi.
Trong bữa sáng, Vương Mỹ Quyên cũng nhận thấy trên mu bàn tay của con gái mình có vài vết nốt đỏ, trên nền da trắng như tuyết xung quanh trông hơi đáng sợ.
“Làm sao mà thành ra thế này? Hôm qua trên đường về con có nghịch hoa cỏ dại gì không?”
Triệu Gia Lệ vô tội lắc đầu: “Con không có chơi, đây là bị muỗi đốt đó.”
Động tác của Từ Thiên Thành dừng lại.
“Không phải các con đã giăng màn trong phòng rồi ư? Sao mà vẫn bị muỗi đốt vậy?”
Triệu Gia Lệ giơ ngón tay nhỏ mảnh khảnh chỉ vào hung thủ gây tội: “Không phải do anh ấy dụ vào sao.”
Vương Mỹ Quyên không thể nói gì hơn.
Hai vợ chồng ngủ không thể so với ngủ một mình, thôi thì lấy một ít ngải cứu để hun khói mỗi đêm trước khi đi ngủ thì muỗi sẽ ít hơn nhiều.
Triệu Gia Lệ cũng cảm thấy mình đã tính sai khi quên mua một chai nước hoa.
Muỗi ở nông thôn vừa to vừa độc, sau khi gãi rách da kết vải thì càng ngứa ngáy dữ dội hơn.
Triệu Gia Lệ cảm thấy vô cùng khó chịu, sợ rằng gãi sẽ để lại sẹo nên cô chỉ có thể khốn khổ chịu đựng.
May mắn thay, mẹ cô đã lén đi tìm một ông thầy thuốc già trong làng kê cho đơn thuốc nam thanh nhiệt giải độc, đun với nước đem tắm rửa hai lần là khỏi.
Biết mình đã làm cô thành như này, mỗi đêm Từ Thiên Thành đều đốt ngải cứu sau khi đóng cửa kỹ.
Trong phòng đã ít muỗi hơn, lại có màn che kín, sau này Triệu Gia Lệ ít khi bị muỗi đốt.
Ban ngày, khi cô mở đôi mắt hạnh nhân tròn xoe ra, luôn có một vầng sáng lấp lánh, giống như viên đá đen bóng và trong suốt, nhưng vào ban đêm khi cô nhắm mắt lại đi ngủ, anh mới phát hiện cô yên tĩnh đến đáng sợ.
Một chút ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu chiếu lên góc nghiêng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, không có chút máu, mỏng manh như một con búp bê bằng sứ chạm vào sẽ vỡ tan tành.
Chẳng trách khi đăng ký kết hôn xong cô lại kích động một cái sẽ phát bệnh.
Từ Thiên Thành nghĩ thầm, rồi anh nhẹ nhàng xoay người cô lại đẩy vào trong, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, lý trí quay trở lại trong đầu, anh không thể tin được, vừa rồi anh lại nhẹ nhàng và cẩn thận với cô thôn nữ kiêu ngạo ương ngạnh này như vậy, mà trong khi anh chưa bao giờ quan tâm chăm sóc chị em họ như thế này.
Trong đêm yên tĩnh không có âm thanh, mọi thứ đều im lặng.
Chàng trai vuốt tóc lên, luôn cảm thấy có điều gì đó đang đi chệch hướng.
***
Sáng hôm sau thức dậy, Triệu Gia Lệ thấy trên cánh tay và bàn chân của cô có nhiều nốt mẩn đỏ như bệnh sởi.
Rất ngứa, càng gãi ngứa lại càng không thể khống chế được, loại cảm giác khi gãi ngứa này sướng đến phát điên rồi.
Trong bữa sáng, Vương Mỹ Quyên cũng nhận thấy trên mu bàn tay của con gái mình có vài vết nốt đỏ, trên nền da trắng như tuyết xung quanh trông hơi đáng sợ.
“Làm sao mà thành ra thế này? Hôm qua trên đường về con có nghịch hoa cỏ dại gì không?”
Triệu Gia Lệ vô tội lắc đầu: “Con không có chơi, đây là bị muỗi đốt đó.”
Động tác của Từ Thiên Thành dừng lại.
“Không phải các con đã giăng màn trong phòng rồi ư? Sao mà vẫn bị muỗi đốt vậy?”
Triệu Gia Lệ giơ ngón tay nhỏ mảnh khảnh chỉ vào hung thủ gây tội: “Không phải do anh ấy dụ vào sao.”
Vương Mỹ Quyên không thể nói gì hơn.
Hai vợ chồng ngủ không thể so với ngủ một mình, thôi thì lấy một ít ngải cứu để hun khói mỗi đêm trước khi đi ngủ thì muỗi sẽ ít hơn nhiều.
Triệu Gia Lệ cũng cảm thấy mình đã tính sai khi quên mua một chai nước hoa.
Muỗi ở nông thôn vừa to vừa độc, sau khi gãi rách da kết vải thì càng ngứa ngáy dữ dội hơn.
Triệu Gia Lệ cảm thấy vô cùng khó chịu, sợ rằng gãi sẽ để lại sẹo nên cô chỉ có thể khốn khổ chịu đựng.
May mắn thay, mẹ cô đã lén đi tìm một ông thầy thuốc già trong làng kê cho đơn thuốc nam thanh nhiệt giải độc, đun với nước đem tắm rửa hai lần là khỏi.
Biết mình đã làm cô thành như này, mỗi đêm Từ Thiên Thành đều đốt ngải cứu sau khi đóng cửa kỹ.
Trong phòng đã ít muỗi hơn, lại có màn che kín, sau này Triệu Gia Lệ ít khi bị muỗi đốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.