Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Chương 43: Đổ Lỗi Cho Từ Thiên Thành
Vân Tiêm Nguyệt
13/06/2023
Trong lòng Triệu Gia Lệ chua xót, cô lẩm bẩm tự an ủi mình:
“Đại đa số người phương bắc đều cao, mình như vậy ở phương nam cũng tính là không thấp, nếu vận động nhiều, bổ sung tốt thì vẫn có thể khả cao lên nữa.”
Từ Thiên Thành đang vểnh tai nghe câu nói tiếp theo của cô không khỏi bật cười.
Trước đây hai người rất ít khi ra ngoài cùng nhau, cũng không so sánh chiều cao bao giờ, bây giờ nghĩ lại giữa hai người chênh lệch chiều cao đến ba mươi phân, chẳng trách vừa rồi cô sẽ hỏi loại vấn đề này.
Thật ra anh không có khái niệm về cao thấp hay béo gầy của người khác giới.
Sau này khi trở lại thành phố, có lẽ anh sẽ tìm một quý cô có địa vị xã hội và dung nhan đoan chính để kết hôn, sinh ra thế hệ sau có phẩm chất tốt hơn để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Hiển nhiên cô vợ hiện tại không thể trở thành con dâu trưởng của nhà họ Từ, nhỏ hơn một chút cũng không sao.
Dù sao tương lai của bọn họ cũng không còn ở với nhau nữa, bây giờ trông cũng khá thuận mắt.
***
Gần trưa hai người mới về đến nhà, Triệu Quốc Đống dẫn đầu xuất phát sớm hơn đã về trước họ gần nửa tiếng đồng hồ.
Vương Mỹ Quyên thông qua con trai đã biết chuyện tiêu hoang của con gái mình.
Có điều khi nhìn thấy chiếc xe đạp mới tinh và đôi giày da bóng loáng, bà vừa bàng hoàng vừa tức giận, lập tức quờ lấy một chiếc chổi lông muốn xông lên đánh.
“Ai bảo con hoang phí nhiều tiền như này, hôm nay tiêu hết rồi, sau này không muốn sống nữa hả?”
Triệu Gia Lệ hoảng sợ, vội vàng trốn sau lưng Từ Thiên Thành, dùng hai tay giữ chặt áo anh để tự bảo vệ mình:
“U ơi, u bình tĩnh chút đi, con đã đăng ký kết hôn, coi như là người lớn rồi, rất nhiều người đang nhìn đấy! Thế này thì khiến con mất mặt quá.”
Cô không nói thì còn tốt, khi cô vừa nói lời này Vương Mỹ Quyên giận đến nỗi định vòng qua đánh cô:
“Đồ ranh con, trưởng thành cứng cáp rồi hả, chỉ cần bà đây còn sống, mày có năm mươi sáu mươi tuổi, bà muốn đánh thì cứ đánh.”
Từ Thiên Thành vội vàng ngăn lại:
“U hiểu lầm rồi. Xe đạp này là do con muốn, để sau này làm gì cũng thuận tiện hơn. Giày da là quà cưới của con tặng cho Lệ Lệ, trong thành phố đều như vậy. Dù sao không thể vì con xuống nông thôn mà sơ suất với cô ấy được.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh ấy mua rất nhiều đồ, con, con chỉ là… chỉ là không kịp ngăn cản mà thôi.”
Triệu Gia Lệ trốn ở phía sau anh nhát gan gật đầu, không chút do dự đổ lỗi sang cho Từ Thiên Thành.
“U, nếu con từ chối, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy con quá hẹp hòi, mang ra ngoài sẽ mất mặt đó.”
“Đại đa số người phương bắc đều cao, mình như vậy ở phương nam cũng tính là không thấp, nếu vận động nhiều, bổ sung tốt thì vẫn có thể khả cao lên nữa.”
Từ Thiên Thành đang vểnh tai nghe câu nói tiếp theo của cô không khỏi bật cười.
Trước đây hai người rất ít khi ra ngoài cùng nhau, cũng không so sánh chiều cao bao giờ, bây giờ nghĩ lại giữa hai người chênh lệch chiều cao đến ba mươi phân, chẳng trách vừa rồi cô sẽ hỏi loại vấn đề này.
Thật ra anh không có khái niệm về cao thấp hay béo gầy của người khác giới.
Sau này khi trở lại thành phố, có lẽ anh sẽ tìm một quý cô có địa vị xã hội và dung nhan đoan chính để kết hôn, sinh ra thế hệ sau có phẩm chất tốt hơn để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Hiển nhiên cô vợ hiện tại không thể trở thành con dâu trưởng của nhà họ Từ, nhỏ hơn một chút cũng không sao.
Dù sao tương lai của bọn họ cũng không còn ở với nhau nữa, bây giờ trông cũng khá thuận mắt.
***
Gần trưa hai người mới về đến nhà, Triệu Quốc Đống dẫn đầu xuất phát sớm hơn đã về trước họ gần nửa tiếng đồng hồ.
Vương Mỹ Quyên thông qua con trai đã biết chuyện tiêu hoang của con gái mình.
Có điều khi nhìn thấy chiếc xe đạp mới tinh và đôi giày da bóng loáng, bà vừa bàng hoàng vừa tức giận, lập tức quờ lấy một chiếc chổi lông muốn xông lên đánh.
“Ai bảo con hoang phí nhiều tiền như này, hôm nay tiêu hết rồi, sau này không muốn sống nữa hả?”
Triệu Gia Lệ hoảng sợ, vội vàng trốn sau lưng Từ Thiên Thành, dùng hai tay giữ chặt áo anh để tự bảo vệ mình:
“U ơi, u bình tĩnh chút đi, con đã đăng ký kết hôn, coi như là người lớn rồi, rất nhiều người đang nhìn đấy! Thế này thì khiến con mất mặt quá.”
Cô không nói thì còn tốt, khi cô vừa nói lời này Vương Mỹ Quyên giận đến nỗi định vòng qua đánh cô:
“Đồ ranh con, trưởng thành cứng cáp rồi hả, chỉ cần bà đây còn sống, mày có năm mươi sáu mươi tuổi, bà muốn đánh thì cứ đánh.”
Từ Thiên Thành vội vàng ngăn lại:
“U hiểu lầm rồi. Xe đạp này là do con muốn, để sau này làm gì cũng thuận tiện hơn. Giày da là quà cưới của con tặng cho Lệ Lệ, trong thành phố đều như vậy. Dù sao không thể vì con xuống nông thôn mà sơ suất với cô ấy được.”
“Đúng vậy đúng vậy, anh ấy mua rất nhiều đồ, con, con chỉ là… chỉ là không kịp ngăn cản mà thôi.”
Triệu Gia Lệ trốn ở phía sau anh nhát gan gật đầu, không chút do dự đổ lỗi sang cho Từ Thiên Thành.
“U, nếu con từ chối, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy con quá hẹp hòi, mang ra ngoài sẽ mất mặt đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.