Thập Niên 70: Vợ Cũ Pháo Hôi Của Nhà Giàu Số 1
Chương 5: Giống Trẻ Vị Thành Niên
Vân Tiêm Nguyệt
15/11/2022
Từ Thiên Thành gật đầu:
"Vâng mẹ, con về trước, Lệ Lệ làm phiền mẹ chăm sóc."
Người từ thành phố về nói chuyện rất khách sáo, nghe vào rất thoải mái, Vương Mỹ Quyên không tính toán chuyện lúc trước nữa, dù sao cũng là do con gái mình có sức khỏe không tốt.
Thằng bé này lớn lên tuấn tú lịch sự, nghe nói trước đây gia cảnh không tốt, nếu không phải tình hình gia đình lúc trước có vấn đề, nếu không phải vì giai cấp gia đình mà phải về quê thì cũng không đến lượt nhà họ được hời.
"Người một nhà nói chuyện khách sáo thế làm gì, con về phòng Lệ Lệ mà ở, tình hình Lệ Lệ nhà chúng ta chắc chắn không thể ở cùng đám thanh niên trí thức như con, dù sao lúc trước cũng có thanh niên trí thức về quê ở lại trong nhà mọi người trong làng. Bệnh tình của Lệ Lệ bây giờ ổn định rồi, con kiếm thêm nhiều điểm công cũng tốt."
Đương nhiên Từ Thiên Thành sẽ không từ chối, chỗ ở của thanh niên trí thức thật sự rất kém, mấy người đàn ông ngủ chung một chiếc giường lớn.
Bên trong toàn mùi chân thối khó ngửi, hơn nữa Trương Diên từ nhỏ đã thích đối đầu với anh ta cũng ở đó, rảnh rỗi không có việc gì là bắt đầu sủa không ngừng như chó, làm cho người ta không được yên phút nào.
Về phần ngày mai phải ở chung giường với cô vợ ốm yếu, anh ta cũng không phản cảm, dù sao sức khỏe của cô ta như vậy cũng chẳng làm được gì, tính tình có thế nào cũng không thể quá đáng hơn đồ chó Trương Diên kia.
Hơn nữa bây giờ nhìn kỹ cô gái nông thôn này cũng có dung mạo không tệ lắm, mặt trái xoan còn không to bằng bàn tay anh ta, để mái tóc đen ngắn, độ dài vừa qua vành tai.
Đôi lông mày thanh tú như lá liễu, đôi mắt trong veo giống như mắt nai ngây thơ, mũi cao thanh thoát, trông đáng yêu thuần khiết, dễ nhìn hơn rất nhiều cô gái trong thành phố.
Chỉ là do bệnh tật mà da dẻ tái nhợt, vẻ mặt cũng hơi mệt mỏi, cả người thấp bé gầy yếu, bế lên nhẹ bẫng, giống như một cô bé còn chưa dậy thì hết.
Nếu không xác định cô đã 18 tuổi, anh ta còn sắp có cảm giác tội lỗi khi dụ dỗ một cô bé vị thành niên.
...
Sau khi Từ Thiên Thành rời đi không bao lâu, Triệu Gia Lệ xuống khỏi giường.
Cô đi đánh răng rửa mặt, uống một bát cháo xong thì cảm thấy người dễ chịu hơn nhiều.
Vì đau tim nên thân thể này không thể làm các vận động mạnh, cùng lắm là đi tản bộ một chút.
"Vâng mẹ, con về trước, Lệ Lệ làm phiền mẹ chăm sóc."
Người từ thành phố về nói chuyện rất khách sáo, nghe vào rất thoải mái, Vương Mỹ Quyên không tính toán chuyện lúc trước nữa, dù sao cũng là do con gái mình có sức khỏe không tốt.
Thằng bé này lớn lên tuấn tú lịch sự, nghe nói trước đây gia cảnh không tốt, nếu không phải tình hình gia đình lúc trước có vấn đề, nếu không phải vì giai cấp gia đình mà phải về quê thì cũng không đến lượt nhà họ được hời.
"Người một nhà nói chuyện khách sáo thế làm gì, con về phòng Lệ Lệ mà ở, tình hình Lệ Lệ nhà chúng ta chắc chắn không thể ở cùng đám thanh niên trí thức như con, dù sao lúc trước cũng có thanh niên trí thức về quê ở lại trong nhà mọi người trong làng. Bệnh tình của Lệ Lệ bây giờ ổn định rồi, con kiếm thêm nhiều điểm công cũng tốt."
Đương nhiên Từ Thiên Thành sẽ không từ chối, chỗ ở của thanh niên trí thức thật sự rất kém, mấy người đàn ông ngủ chung một chiếc giường lớn.
Bên trong toàn mùi chân thối khó ngửi, hơn nữa Trương Diên từ nhỏ đã thích đối đầu với anh ta cũng ở đó, rảnh rỗi không có việc gì là bắt đầu sủa không ngừng như chó, làm cho người ta không được yên phút nào.
Về phần ngày mai phải ở chung giường với cô vợ ốm yếu, anh ta cũng không phản cảm, dù sao sức khỏe của cô ta như vậy cũng chẳng làm được gì, tính tình có thế nào cũng không thể quá đáng hơn đồ chó Trương Diên kia.
Hơn nữa bây giờ nhìn kỹ cô gái nông thôn này cũng có dung mạo không tệ lắm, mặt trái xoan còn không to bằng bàn tay anh ta, để mái tóc đen ngắn, độ dài vừa qua vành tai.
Đôi lông mày thanh tú như lá liễu, đôi mắt trong veo giống như mắt nai ngây thơ, mũi cao thanh thoát, trông đáng yêu thuần khiết, dễ nhìn hơn rất nhiều cô gái trong thành phố.
Chỉ là do bệnh tật mà da dẻ tái nhợt, vẻ mặt cũng hơi mệt mỏi, cả người thấp bé gầy yếu, bế lên nhẹ bẫng, giống như một cô bé còn chưa dậy thì hết.
Nếu không xác định cô đã 18 tuổi, anh ta còn sắp có cảm giác tội lỗi khi dụ dỗ một cô bé vị thành niên.
...
Sau khi Từ Thiên Thành rời đi không bao lâu, Triệu Gia Lệ xuống khỏi giường.
Cô đi đánh răng rửa mặt, uống một bát cháo xong thì cảm thấy người dễ chịu hơn nhiều.
Vì đau tim nên thân thể này không thể làm các vận động mạnh, cùng lắm là đi tản bộ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.